Chúng Ta Vốn Vô Duyên: Tất Cả Là Do Em Gieo Quẻ - Chương 145
Yến Tu vừa cõng Liễu Mộc Mộc ra khỏi cổng khu vui chơi không bao lâu thì có ba chiếc xe chậm rãi lái đến, dừng bên cạnh họ. Trong đó có hai chiếc xe có biển số xe màu trắng.
Cửa xe mở ra, Yến Linh xuống xe gọi Yến Tu: “Anh.”
Tự dưng gặp người quen làm Liễu Mộc Mộc hơi xấu hổ. Cô vội vỗ vai Yến Tu ý bảo anh thả mình xuống.
Thế nhưng Yến Tu không phản ứng chút nào, thậm chí còn siết chặt tay hơn.
Có vài người nữa bước xuống xe, trong đó có một người khá lớn tuổi đi trước, hiển nhiên là người đứng đầu đám người.
Người đàn ông trung niên đi tới trước mặt Yến Tu, không khỏi liếc mắt nhìn qua Liễu Mộc Mộc, nhưng thu lại ánh mắt rất nhanh.
“Cậu Yến, không biết bây giờ cậu có thể dẫn chúng tôi đến nhà cũ nhà họ Yến được không?” Người đàn ông trung niên khách sáo hỏi.
“Yến Linh.” Yến Tu lên tiếng.
“Đây.” Yến Linh bước lên trước một bước.
“Anh đã gọi điện cho ông nội hai rồi. Em dẫn bọn họ đi đi, ông nội hai sẽ đưa họ đi xem tư liệu về quyển sách da người.”
“Hả? Anh không đi à?” Yến Linh vô thức hỏi lại.
“Hôm nay không tiện.”
À, em biết rồi.” Yến Linh mỉm cười với Liễu Mộc Mộc, tự khắc hiểu vì sao anh mình không tiện. Anh vội vã rời đi, đương nhiên là để ở bên bạn gái mình, làm sao có thể lãng phí thời gian với người khác chứ.
Theo quy trình bình thường, đáng lẽ anh họ cô nàng phải bị nhốt thêm mấy ngày nữa mới được thả. Vậy mà hôm nay xét xử lại được thả ra ngay, hiển nhiên là đã làm giao dịch gì đó với bên trụ sở chính.
Phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt đang nghiên cứu quyển sách da người, nhà họ Yến lại có ghi chép liên quan tới nó, dù chỉ là vài ba câu chữ thôi thì cũng có tác dụng của vài ba câu chữ, cho nên hai bên mới thống nhất giao dịch nhanh như thế.
Hai chiếc xe của phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt chạy đi xa, chiếc xe thứ ba đi tuốt đằng trước.
Hai người lên xe, Liễu Mộc Mộc mới hỏi Yến Tu: “Phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt muốn nghiên cứu quyển sách da người hả?”
“Không chỉ vậy, họ còn đang nghiên cứu trận pháp hoán đổi linh hồn.” Yến Tu nhẹ nhàng vén lọn tóc trước trán cô, chậm rãi trả lời.
Liễu Mộc Mộc nhíu mày, chợt thấy hối hận vì tối đó không tiêu hủy hoàn toàn quyển sách da người.
Có vài thứ tốt nhất nên biến mất mãi mãi.
Cô thầm nghĩ nếu người có được quyển sách da người khi ấy không phải Tề Bất Ngôn mà là một huyền sư khác thì chưa biết cuối cùng người đó sẽ đi đến bước nào được đâu. Có lẽ là kéo dài tuổi thọ, cũng có thể là thay đổi độ tuổi, sống lại lần nữa. Nhưng dù là gì thì cũng là món ngon món ngọt cực kỳ hấp dẫn người khác.
“Có khi nào họ có thể nghiên cứu ra thứ gì thật không?”
Yến Tu thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô thì không khỏi mỉm cười, hỏi: “Lo lắm à?”
“Hơi hơi.”
“Có nghiên cứu tiếp được không thì phải xem liệu Tề Bất Ngôn có chịu khai ra gì không đã.”
Tề Bất Ngôn đã xử lý quyển sách da người cho nên những gì được ghi chép trên mặt giấy đã biến mất hết. Nếu trụ sở chính muốn hiểu được nội dung liên quan tới trận pháp hoán đổi linh hồn viết trong đó thì chỉ có cách hỏi bà ta.
Nhưng Yến Tu cảm thấy khả năng đó không cao lắm, bởi nếu tà cụ có thể dễ dàng nghiên cứu xong như vậy thì Tề Bất Ngôn đã thực hiện kế hoạch của mình từ sớm rồi.
“Vậy anh nghĩ bà ta sẽ khai chứ?”
“Sẽ không.”
“Vì sao? Chẳng lẽ bà ta không định nhân cơ hội thể hiện giá trị để được xét xử khoan hồng à?”
Yến Tu ngắm nhìn cảnh vật lướt nhanh ngoài cửa sổ xe, giọng nói thoáng lạnh nhạt: “Bà ta bị nhốt rồi thì không ra được đâu.”
Vốn dĩ sức khỏe Tề Bất Ngôn đã không tốt, lúc bị bắt còn bị thương nặng, bây giờ cùng lắm chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi. Thật ra trụ sở chính cũng mong bà ta có thể sống lâu hơn chút, thậm chí còn tìm cách kéo dài tính mạng cho bà ta.
Yến Tu không bất ngờ lắm về chuyện này. Trước đó họ đã muốn nghiên cứu năng lực sứ giả của thần rồi, chỉ là không nghiên cứu được gì, bây giờ có cơ hội đương nhiên phải tận dụng.
Hơn nữa, nếu đã vào nhà giam đặc biệt rồi thì Tề Bất Ngôn sẽ không thể ra ngoài nữa. Cho dù có đặc xá thì cũng là đặc xá vào những chuyện khác.
“Nhưng lỡ như được thì sao?” Liễu Mộc Mộc nghoéo lấy ngón tay anh, “Dù sao thì cũng có nhiều người hứng thú với nó như vậy. Nếu có người thành công thì e là sẽ loạn hết cả lên.”
Cô cảm thấy Tề Bất Ngôn sẽ cam tâm tình nguyện khai ra để được thấy cảnh tượng hỗn loạn đó.
“Không có lỡ như.” Yến Tu bắt lấy bàn tay nhỏ bé không ngoan ngoãn của cô, “Nếu em là bà ta, âm mưu suốt ba mươi năm cuối cùng vẫn thất bại, vậy em có muốn nhìn thấy người khác thành công thay vì mình không?”
Liễu Mộc Mộc ngẫm nghĩ một lát, đương nhiên là cô không muốn rồi.
Tề Bất Ngôn cũng không muốn, nhưng bà tà còn muốn sống tiếp. Và hiển trụ sở chính cũng biết điều này, thế là ra điều kiện để đổi lấy một phần tin tức.
Bà ta đồng ý khai một số thông tin, tuy nhiên là thật hay giả thì tùy vào suy đoán của họ.
Tề Bất Ngôn bị kết án tù mười ba năm với tội danh bắt cóc Liễu Mộc Mộc, lại thêm âm mưu hoán đổi linh hồn tuy là chưa thành nhưng tính chất âm mưu quá ác độc. Đúng như Yến Tu đã nói, cả đời này bà ta đừng hòng rời khỏi chốn ngục tù.
Trên người bà ta có vết thương, vì vậy mặc dù được đưa vào nhà giam đặc biệt, thế nhưng hôm sau đã bị chuyển vào phòng bệnh để chữa trị.
Chín giờ tối hôm ấy, nhà giam đặc biệt tiếp đón vị khách đầu tiên.
Từ Vĩnh Lâm đeo chiếc túi da, được hai nhân viên điều tra dẫn đường đến phòng bệnh của Tề Bất Ngôn.
Tề Bất Ngôn mở to mắt, đáy mắt chẳng có sự kinh hoàng, bởi bà ta biết gã tới để kéo dài tính mạng cho mình.
“Ngài Từ, cục trưởng mong ngài sẽ dùng cổ Kéo Mệnh số bảy cho bà ta.” Nhân viên điều tra đầu tiên khẽ nói với Từ Vĩnh Lâm.
Sản phẩm cổ Trường Mệnh chưa hoàn thiện năm nào để đổi tên thành cổ Kéo Mệnh, tuy nhiên vì thời gian nghiên cứu ít ỏi nên tới nay rất ít người từng sử dụng, được cái hiệu quả khá tốt.
Cổ Kéo Mệnh số bảy mới nghiên cứu ra có hiệu quả gấp đôi loại cổ trùng trước. Hiện tại nó vẫn trong giai đoạn thử nghiệm, tuy nhiên kết quả thử nghiên trước đó đều khá tốt nên tạm thời được xét vào diện an toàn.
Từ Vĩnh Lâm im lặng một lúc rồi nói: “Mẫu thử nghiệm số bảy vẫn chưa đủ hoàn hảo, có thể sẽ có tác dụng phụ.”
“Cục trưởng bảo mình tin tưởng ngài.” Cổ Kéo Mệnh chỉ dùng được một lần, đương nhiên họ sẽ mong có được hiệu quả sử dụng tốt nhất.
Từ Vĩnh Lâm gật đầu, mở chiếc túi da ra để lộ mấy dụng cụ bên trong và hộp đựng cổ trùng. Sau đó gã ngẩng đầu nhìn Tề Bất Ngôn đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt lóe lên.
Quá trình thả cổ trùng rất đơn giản, động tác Từ Vĩnh Lâm thuần thục. Tề Bất Ngôn còn chưa cảm giác được gì thì cổ trùng đã chui vào cơ thể bà ta.
Bác sĩ đảm nhận ca của Tề Bất Ngôn bắt đầu dùng thiết bị kiểm trắc để kiểm tra cho bà ta. Mọi số liệu đều ổn định cho thấy trạng thái bình thường.
Thế nhưng ngay sau đó, Tề Bất Ngôn bỗng dưng hét lên thảm thiết, số liệu trên thiết bị kiểm trắc cũng bắt đầu nhảy liên tục.
Bác sĩ đứng bên cạnh tiến lại kiểm tra, Từ Vĩnh Lâm chỉ bình tĩnh lạnh mặt đứng sau nhìn.
Hai nhân viên điều tra đều căng thẳng, vội hỏi Từ Vĩnh Lâm: “Ngài Từ, thất bại rồi ư?”
“Không có, quá trình thả cổ trùng đã thành công, tuy nhiên có vẻ bà ta có hơi nhạy cảm với cổ trùng số bảy. Hiện tại cổ Kéo Mệnh chỉ đang chữa trị cơ thể cho bà ta thôi.”
Bác sĩ đang định gọi người tới nghe gã nói vậy thì thờ phào nhẹ nhõm, xoay người hỏi: “Vậy tình trạng thế này sẽ kéo dài bao lâu mới kết thúc?”
“Hiện chưa có số liệu cụ thể nên không thể xác định được. Có lẽ sau khi chữa trị xong thì cơn đau sẽ kết thúc, hoặc cũng có thể vẫn như vậy.”
“Nhưng trông bà ta rất đau đớn, có được tiêm thuốc giảm đau không?”
“Ông có thể tiêm thử, nhưng tôi không chắc có ảnh hưởng tới tác dụng của cổ trùng hay không.” Từ Vĩnh Lâm vẫn giữ thái độ như thể mình chẳng liên quan. Bác sĩ thấy thế thì hơi tức, nhưng mấy nhân viên điều tra đứng cạnh cũng có thái độ y hệt.
Từ Vĩnh Lâm bình thản thu dọn đồ đạc trong tiếng hét đau khổ của Tề Bất Ngôn. Gã đóng túi lại, sau đó quay đầu hỏi hai người bên cạnh: “Tôi về được chưa?”
Hai nhân viên điều tra liếc mắt nhìn nhau, do dự một lúc rồi gật đầu: “Được rồi. Nhưng chúng tôi phải báo cáo tình hình hiện tại cho cục trưởng trước đã.”
“Cứ tự nhiên.”
Một người ra ngoài gọi điện cho cục trưởng. Vài phút sau lại quay về, dò hỏi: “Ngài Từ, cục trưởng hỏi có thể lấy cổ trùng số bảy ra rồi đổi thành cổ trùng số 2 đã nghiên cứu ổn định không?”
“Mẫu số bảy đã bắt đầu chữa trị rồi, dù có lấy ra thì phần lớn vẫn sẽ ở lại. Cổ trùng Kéo Mệnh khác loại sẽ bài xích lẫn nhau. Nếu cho thêm mẫu số hai vào thì cơ thể bà ta sẽ hóa thành một mớ hỗn loạn.” Từ Vĩnh Lâm dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Hoặc mọi người có thể chọn cách khác.”
Nhân viên điều tra kia im lặng. Cổ Kéo Mệnh của Từ Vĩnh Lâm là một loại cổ trùng khá ôn hòa, hơn nữa lại dễ nuôi nên bọn họ không chuẩn bị phương pháp kéo dài mạng sống khác. Mà nếu có thì họ cũng không muốn dùng trên cơ thể Tề Bất Ngôn, huống chi với trạng thái bà ta hiện giờ, có muốn dùng cũng chẳng được.
Từ Vĩnh Lâm thấy nhân viên điều tra đó im lặng thì xách túi rời đi. Lúc đi ra ngoài cửa, gã quay đầu liếc nhanh qua Tề Bất Ngôn đang được tiêm thuốc giảm đau, sau đó lập tức thu lại ánh mắt.
Đương nhiên gã sẽ không nói bác sĩ biết chỉ cần Tề Bất Ngôn còn sống thì cơn đau đó sẽ mãi mãi kéo dài. Tác dụng của thuốc giảm đau rồi sẽ mất đi, mong bà ta có thể chịu được.
Trong phòng bếp, Yến Tu đã thay một bộ quần áo sáng màu, đang đứng đó xào rau. Vì vừa tắm xong nên mái tóc anh hơi ẩm ướt.
Điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên sáng lên. Anh nghiêng đầu nhìn, khung thông báo đầu tiên hiển thị bốn chữ: Hoàn thành nhiệm vụ.
Yến Tu thuận tay xóa thông báo tin nhắn, sau đó tắt bếp, đổ rau đã xào xong ra dĩa.
Liễu Mộc Mộc mặc áo sơ mi của anh bước ra từ nhà tắm, vạt áo dài ngang gối trông như chiếc váy.
Yến Tu vừa dọn chén đũa ra xong, quay lại thấy cô đang mân mê cổ tay áo. Áo sơ mi làm bằng chất liệu tơ tằm trơn trượt, cô giơ tay lên là cổ tay vừa cài cúc lập tức trượt xuống tận khuỷu tay.
Anh nhìn một lúc mới hỏi: “Có muốn thay áo khác không?”
Liễu Mộc Mộc thoáng do dự, nhưng khi nhìn qua bàn ăn đủ món đủ màu thì lập tức lắc đầu: “Ăn cơm trước đã.”
Tay nghề của Yến Tu không bằng Đổng Duyệt, thế nhưng cũng đủ khiến cô thỏa mãn no căng bụng.
Cơm nước xong xuôi thì đến hoa quả tươi ngọt chờ sẵn. Liễu Mộc Mộc ngồi trên ghế sa lông, vừa xem tivi vừa với tay lấy nho trên dĩa trái cây. Động tác giơ tay của cô làm cổ tay áo sơ mi trượt xuống, để lộ cổ tay mảnh khảnh trắng nõn và nửa bờ vai.
Yến Tu ngồi bên cạnh cô, trên đùi là laptop. Thỉnh thoảng anh lại ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh này thì đôi mắt sẫm màu tối đi.
Thế nhưng Liễu Mộc Mộc vẫn ung dung chẳng hay biết gì, lại còn vui vẻ đút nho cho anh ăn.
Cô giương đôi mắt sáng như sao nhìn anh: “Có ngon không?”
“Ngon.” Yến Tu đặt laptop sang một bên, giữ bả vai cô lại để cô dựa vào lòng mình.
Nhưng chưa kịp nói gì thì điện thoại Liễu Mộc Mộc đã reo lên. Cô cúi đầu liếc nhìn, sau đó ngồi thẳng dậy.
“Sao vậy?”
Liễu Mộc Mộc quay màn hình điện thoại về phía anh: “Em gái em hỏi ngày mai em có về nhà được không để còn đi học.”
“Không vướng chuyện gì mà.”
“Thế anh có muốn về với em không?” Liễu Mộc Mộc đặt tay lên đùi anh, nhoài người về trước, mùi sữa tắm lẫn cùng hơi thở Yến Tu lập tức tràn lan.
“Đương nhiên là có.”
“Nhưng bây giờ anh đâu phải làm việc đâu.”
“Ừ.” Yến Tu nghiêng đầu nhìn cô, cảm giác lời cô hơi lạ, “Em muốn nói gì?”
“Thì vậy là anh sẽ không có tiền lương.” Liễu Mộc Mộc chọt chọt anh, nói ra chút tâm tư bé nhỏ của mình: “Em có thể nuôi anh.”
Yến Tu cụp mắt, nhìn cô bằng vẻ mặt khó đoán.
Liễu Mộc Mộc khẽ ho khù khụ: “Đừng có nghĩ bậy. Ý em là anh làm việc cho em đi, tính ra thì em đầu tư chính đáng mà.”
“… Nghe hay đấy.’
“Nhỉ? Em cũng bận rộn dữ lắm, nên là anh cứ làm việc cho em, em trả lương hậu hĩnh cho.” Dạo này có rất nhiều người liên lạc với Liễu Mộc Mộc, có người thì liên lạc bằng đường Hiệp hội Gieo quẻ, có người thì hỏi Tôn Bất Tuyệt.
Đôi khi cô sẽ trả lời họ, thế nhưng tự dưng bây giờ lại nảy ra một ý.
“Điều kiện?”
“Điều kiện rất đơn giản, đó là sau này em nói gì anh cũng phải nghe.”
Yến Tu nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Em muốn tôi làm gì?”
Không làm gì nhiều đâu, Liễu Mộc Mộc thầm nghĩ trong lòng, trước đây bị anh dạy dỗ mãi, giờ đây vật đổi sao dời rồi. Cô bắt đầu lập danh sách ép anh làm việc trong lòng. Nhưng Yến Tu đột nhiên giơ tay giữ eo cô lại, sau đó đứng dậy, thuận tay bế cô lên luôn.
Liễu Mộc Mộc hoảng loạn vì tự dưng chân không chạm đất, trong lòng nảy sinh dự cảm không lành: “Anh làm gì đấy?”
Yến Tu cười với cô: “Hay bây giờ em thử trình độ của tôi trước đã, rồi nghĩ lại xem có nên tăng tiền đầu tư hay không.”
Vừa nói, anh vừa bế cô về phía phòng ngủ.
“Không, không, không, em sai rồi…” Liễu Mộc Mộc giơ tay cào loạn, tiếc là vô dụng.
Lời còn chưa dứt, cửa phòng ngủ đã rầm một tiếng rồi đóng lại.
Phòng ngủ rất sạch sẽ, đệm chăn gối đều vừa đổi mới, rèm che cửa sổ che khuất cả ánh trắng. Liễu Mộc Mộc bị ném lên giường, bất an rụt chân lại.
Yến Tu vươn tay giữ chân cô lại, lòng bàn tay áp lên bắp chân cô chậm rãi dời lên trên. Động tác của anh không nhanh không chậm, trông thì ung dung như chẳng màng để ý nhưng lại khiến lòng cô ngứa ngáy.
Sau đó anh kéo hai chân cô xuống vòng qua eo anh, Liễu Mộc Mộc chợt thấy nguy hiểm.
“Em sai rồi.” Liễu Mộc Mộc chớp mắt, rất thuần thục thành khẩn nhận sai.
Yến Tu đè lên người cô, ghé vào bên tai cô mà nói: “Em không sai.”
“Vậy, vậy anh thả em ra cái đã.” Giọng nói cô bắt đầu run rẩy.
“Nhưng tôi phải cảm ơn sau này bà chủ giúp đỡ mình đã chứ.” Yến Tu cười nhẹ.
“Em thấy anh đang lấy oán trả ơn thì có… Ưm…”
Chín giờ sáng, Liễu Mộc Mộc cuối cùng cũng ngủ dậy. Cô duỗi người trong đống chăn mềm mại, sau đó cả người cứng đờ.
Cô rụt người vào chăn, sau đó cuộn tròn lại.
Tối qua cô hơi bất cẩn, nhưng mà vấn đề là sao anh không dùng cái đó chứ!
Cô lật người lại, vùi mặt vào chăn. Khoản đầu tư cho Yến Tu chắc chắn là khoản đầu tư lỗ nhất đời cô, cô muốn rút vốn!!!