Chúng Ta Vốn Vô Duyên: Tất Cả Là Do Em Gieo Quẻ - Chương 146
Liễu Mộc Mộc dậy rồi nhưng vẫn nán lại giường, mãi đến khi Yến Tu mở cửa bước vào.
Trên tay anh là một ly nước ấm, quần áo mới cho cô và điện thoại.
Yến Tu đặt đồ trên tay sang một bên rồi ngồi xuống giường, thò tay vào chăn cố kéo cô ra.
Liễu Mộc Mộc nhanh chóng né đi, sau đó thò đầu ra và ngồi dậy, cả người trông y hệt đòn bánh tét mập mạp.
“Anh định làm gì?” Ánh mắt nhìn Yến Tu của cô hết sức cảnh giác, giọng nói hơi khàn.
“Có muốn uống nước không?” Yến Tu đưa ly nước sang cho cô, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Liễu Mộc Mộc hơi do dự một lát rồi giơ tay ra nhận lấy ly nước. Cô uống hơn nửa ly nước ấm mới cảm thấy cổ họng thoải mái hơn.
Yến Tu lại đưa điện thoại sang, bổ sung một câu: “Vừa mới có người gọi em.”
Cô nhấn lấy điện thoại, sau đó rất tự nhiên đưa ngược ly nước về cho anh.
Nhưng cô mới thả lỏng cảnh giác thì cổ tay đã bị Yến Tu giữ chặt. Anh kéo cô ra khỏi chăn.
Liễu Mộc Mộc hoảng hốt la lên một tiếng, sau đó nhào vào lòng Yến Tu. Cô chưa kịp giãy dũa gì thì đã nghe giọng anh chậm rãi vang lên từ đỉnh đầu mình: “Khoảng bảy giờ sáng, ông nội Tôn của em có gọi điện đến.”
“Anh nghe máy hả?” Liễu Mộc Mộc cố ngửa đầu để nhìn thấy anh.
“Vậy hai người nói gì?”
“Ông ấy chỉ nhắc em đừng quên lịch đi học lại. Với cả nhớ thu dọn đồ đạc còn ở nhà ông ấy nữa.”
“Có vậy thôi?” Liễu Mộc Mộc bày vẻ mặt không tin.
Chẳng lẽ ông nội Tôn không thắc mắc vì sao đêm qua cô không về hả?
Nhưng mà có trách thì phải trách Yến Tu. Cô cũng định báo ông nội Tôn một tiếng rồi đấy chứ, tuy nhiên không kịp.
Yến Tu nhớ lại giọng nói bỗng dưng bất mãn của ông Tôn khi nghe thấy anh là người bắt máy, cộng thêm đủ loại cảnh cáo mập mờ lẫn rõ ràng, không khỏi thấy bất đắc dĩ. Anh véo mặt Liễu Mộc Mộc: “Có vậy thôi.”
“Được rồi, vậy để em qua đó thu dọn đồ đạc luôn.” Cô ngồi dậy khỏi lòng Yến Tu, đang định đuổi anh ra ngoài để thay đồ thì điện thoại lại reo chuông.
Màn hình hiển thị số lạ gọi đến, số máy tới từ thủ đô.
Liễu Mộc Mộc ấn nút nghe máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ dịu dàng: “Xin chào, là cô Liễu Mộc Mộc phải không? Chúng tôi là văn phòng thư ký của cục trưởng cục Điều tra Vụ án Đặc biệt.”
“Xin chào, có chuyện gì không?” Liễu Mộc Mộc thắc mắc vì sao họ tìm mình.
“Chuyện là thế này. Sáng nay chúng tôi nhận được thỉnh cầu từ Tề Bất Ngôn rằng bà ta muốn gặp cô, không biết cô có đồng ý gặp mặt không?”
“Tề Bất Ngôn muốn gặp tôi? Có bắt buộc phải đi không?”
“Đương nhiên là không, đồng ý hay không tùy vào cô.” Hình như cô thư ký này sợ cô hiểu nhầm nên vội giải thích.
Tuy Tề Bất Ngôn rất quan trọng đối với trụ sở chính, nhưng bọn họ cũng không muốn đắc tội Liễu Mộc Mộc.
Cô suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình và Tề Bất Ngôn chẳng có gì đáng để hàn huyên tâm sự, nhưng dù sao cũng sắp rời khỏi thủ đô, không biết có gặp lại nữa không, vậy thì cứ đi gặp một lần xem bà ta muốn nói gì cũng được.
“Tôi đồng ý. Trưa nay tôi rảnh từ mười một đến mười hai giờ, không biết bên cô có rảnh không?”
“Có rảnh. Địa điểm gặp mặt là nhà giam đặc biệt. Tôi sẽ liên lạc với quản ngục bên đó trước, cô tới thì có thể vào luôn.”
“Được.”
Liễu Mộc Mộc cúp máy, lắc lư điện thoại trước mặt Yến Tu: “Bên trụ sở chính bảo Tề Bất Ngôn muốn gặp em đấy.”
Yến Tu không mấy để tâm: “Lát nữa tôi chở em đi.”
“Ừ. Không biết bà ta định nói gì ha?” Liễu Mộc Mộc có hơi mất hứng, bĩu môi, “Bà ta muốn gặp em, thế là thư ký cục trưởng lập tức liên lạc với em luôn. Xem ra bên trụ sở chính vẫn còn thèm thuồng giá trị của bà ta lắm.”
Tề Bất Ngôn mới bị giam một ngày một đêm, đương nhiên sẽ không đầu hàng trụ sở chính sớm như vậy. Và hiển nhiên bên phía trụ sở chính cũng chỉ đang thăm dò mà thôi. Tuy nhiên nếu cứ kéo dài thì chưa biết được.
Mấy người này đúng là phiền chết được.
Yến Tu mỉm cười an ủi: “Đừng quá quan tâm họ, cứ coi như đi gặp bà ta lần cuối đi.”
Lúc Liễu Mộc Mộc và Yến Tu tới nhà giam đặc biệt thì mới mười giờ năm mươi phút. Xác nhận thân phận xong, cửa nhà giam được mở ra.
Yến Tu được mời đến phòng nghỉ, còn hai gã quản ngục dẫ đường cho Liễu Mộc Mộc đến phòng bệnh của Tề Bất Ngôn.
Cửa phòng bệnh mở ra, Liễu Mộc Mộc đứng bên ngoài ngó vào trong nhìn thử. Ngoài phần ánh sáng bên trong tối hơn phòng bệnh thông thường một ít thì mấy thứ khác đều giống phòng bệnh bình thường.
Xem ra cuộc sống chốn lao tù của Tề Bất Ngôn thoải mái hơn cô nghĩ nhiều.
Liễu Mộc Mộc bước vào trong, còn hai quản ngục canh giữ trước cửa. Tay chân Tề Bất Ngôn đã bị xích lại vì lần viếng thăm lần này, phòng hờ bà ta sẽ nổi điên làm Liễu Mộc Mộc bị thương, tuy là hiển nhiên bà ta chẳng có khả năng đó.
Tề Bất Ngôn mở mắt lúc cô bước vào. Bà ta nhìn chằm chằm cô gái trẻ tuổi ấy, nơi đáy mắt là tia không cam lòng dày đặc, cuối cùng tất cả hóa thành sự bình thản.
Thất bại chính là thất bại.
Nhiều ngày trôi qua, cuối cùng bà ta cũng có thể tỉnh táo đối mặt với thực tế tàn khốc.
“Bà rất hối hận vì khi đó không cho người theo dõi cháu, để cháu rời khỏi nhà họ Đổng, rồi bị Lâm Tiên nhận nuôi.” Tề Bất Ngôn chậm chạp lên tiếng.
Bà ta quá ỷ vào năng lực sứ giả của thần, tới tận bây giờ cũng không ngờ bản thân sẽ thua cuộc bởi chính sự ỷ lại này.
Bà ta cứ nghĩ mình có thể nhìn thấy kết quả thì đồng nghĩa với việc mọi thứ sẽ xảy ra theo đúng những gì bà ta nhìn thấy. Cho dù Liễu Mộc Mộc có biến mất thì sớm muộn gì cũng tự quay lại quỹ đạo kế hoạch ban đầu mà bà ta đã sắp đặt sẵn thôi.
Cho nên bà ta mới không cho người theo dõi Liễu Mộc Mộc khi cô rời khỏi nhà họ Đổng mấy năm về trước, chỉ theo dõi mỗi nhà họ Đổng.
Và sự thật chứng minh đúng là năng lực của bà ta không sai, chỉ là thật không may, người nhận nuôi Liễu Mộc Mộc lại là Lâm Tiên.
Không ngờ Lâm Tiên lại nuôi dạy một đứa trẻ được. Mấy ngày nay, bà ta không ngừng nhớ lại người tên Lâm Tiên mà mình biết, thế nhưng vẫn cứ thấy khó tin.
Liễu Mộc Mộc không quan tâm lời bà ta nói, chỉ liếc nhìn xung quanh một vòng rồi ngồi xuống một cái ghế.
Cảnh tượng y hệt lần đầu bọn họ gặp mặt, chỉ là tình cảnh cả hai đã đảo ngược.
Sau khi ngồi xuống, cô mới nói: “Có lẽ đó là quả báo khi bà đùa giỡn với số mệnh của người khác. Bà cứ tự cho mình nắm giữ sinh mạng người khác, nhưng thật ra bà cũng chỉ là người bình thường mà thôi, làm chuyện xấu phải gặp quả báo.”
“Bà không phải người bình thường, mà là sứ giả của thần.” Tề Bất Ngôn nghiến răng.
“Sứ giả của thần thì cũng là một loại thầy bói nhưng mà hiếm gặp hơn thôi. Ai cũng nghĩ sứ giả của thần rất mạnh, nhưng đó là vì chưa gặp ai mạnh hơn.” Có lẽ cũng chỉ có Liễu Mộc Mộc mới nói được mấy lời này, bởi người mạnh hơn mà cô nói chính là ông nội cô.
“Đó là do cháu ngu ngốc.”
“Tôi lại nghĩ là do bà ngu ngốc mới đúng. Chứ không phải khi ấy bà muốn tìm tôi nhưng không tìm được à? Nếu năng lực sứ giả của thần bị hạn chế thì bà chẳng là gì cả.” Liễu Mộc Mộc bình tĩnh nói.
Cô đã từng không hiểu vì sao mình có thể dễ dàng nhìn thấy chuyện sắp xảy ra với người khác mà ông nội còn bắt cô học mấy mánh gieo quẻ.
Và Tề Bất Ngôn đã cho cô biết đáp án. Năng lực trời ban sẽ có ngày mất đi, nhưng kiến thức mình học được sẽ mãi mãi còn đó.
Tuy cô chẳng có tài cán gì trong khoản bói toán, học hoài học mãi cũng chỉ là một người gieo quẻ gà mờ, thế nhưng ít nhất cũng biết chút đỉnh để mưu sinh.
Đêm hôm đó, Liễu Mộc Mộc phát hiện mình gieo đi gieo lại ra toàn là quẻ cát.
Trước đây là do cô gieo sai, thế nhưng bây giờ thì khác, có khả năng là gieo đúng, thậm chí còn tiến bộ hơn trước.
Hoán đổi số mệnh, những gồng cùm xiềng xích trước đây đều biến mất. Với cô mà nói thì đây đúng là điều đáng mừng, ít nhất thì dù cả tháng có gieo ra quẻ cát thì cô cũng thấy bình thường.
Tề Bất Ngôn cười lạnh: “Cháu thì hơn được bà bao nhiêu? Không phải những gì cháu có được hôm nay cũng là vì cháu là sứ giả của thần à? Chắc hẳn là thằng nhóc nhà họ Yến đã biết cháu là sứ giả của thần từ sớm rồi, chứ không cháu nghĩ cậu ta sẵn lòng trả cái giá lớn vậy vì mình à?”
Liễu Mộc Mộc im lặng không đáp.
“Bà còn nghĩ người thừa kế của nhà họ Yến đã rơi vào lưới tình thật rồi. Nhưng mấy ngày nay nghĩ lại, bà tự dưng hiểu ra một điều. Yến Tu vốn có sát khí trong cơ thể, nếu người bình thường tiếp xúc lâu dài với cậu ta thì sẽ không sống lâu được. Nhưng cháu thì khác, số mệnh cháu cực hung, đối lập với sát khí có trong người cậu ta, thế nên hai bên bù trừ lần nhau. Hơn nữa cháu còn là sứ giả của thần, rất xứng đôi với cậu ta.
Bây giờ cậu ta trả giá nhiều như vậy để đổi số mệnh của bà cho cháu cũng là để cháu dễ dàng tránh khỏi ảnh hưởng từ sát khí trong người cậu ta hơn, thế là cả hai càng xứng đôi. Thế là sau này, nhà họ Yến lại có thêm một sứ giả của thần.”
Giọng điệu Tề Bất Ngôn hết sức mỉa mai: “Cô bé, đây mới là hiện thực. Mấy thứ như là tình yêu toàn là lời ong bướm nhảm nhí cả thôi.”
Liễu Mộc Mộc im lặng một lúc lâu rồi mới gật đầu: “Bà nói có lý lắm.”
Tề Bất Ngôn chỉ cười nhạt, thầm nghĩ cô chỉ là con nhóc hai mươi tuổi đầu mà thôi.
Nhưng chưa đắc ý được lâu thì bà ta phát hiện ánh mắt Liễu Mộc Mộc nhìn mình rất lạ, như là… Thương hại.
Liễu Mộc Mộc nghiêm túc hỏi bà ta: “Có phải từ trước tới nay chưa có ai quan tâm bà, xả thân vì bà lúc bà gặp nguy hiểm như thế đúng không?”
“Bà không cần ai quan tâm, cũng không cần ai xả thân cứu giúp.” Lời cô nói đã chọc tức Tề Bất Ngôn. Bà ta có cả nhà họ Tề trong tay, làm gì có ai dám thương hại bà ta. Hơn nữa bà ta không cần ai giúp đỡ, một mình bà ta cũng tự làm được nhiều việc lớn.
“Tôi thật sự rất tò mò, không biết hoàn cảnh sống phải thế nào mới khiến một người mất niềm tin vào bản thân như vậy. Người khác yêu bà, giúp bà vì năng lực của bà. Năng lực sứ giả của thần đã thay đổi hoàn toàn ý nghĩa tồn tại của bà, vậy bà còn sống làm gì nữa?”
Liễu Mộc Mộc mất hứng trò chuyện, hiểu ra mục đích bà ta muốn gặp mình. Đại khái là thấy cô nhỏ tuổi nên cố ý ly gián ấy mà.
Nhưng trước khi đi, cô lại nói thêm: “Tiện nói luôn để bà không coi thường bạn trai tôi. Ngay cả sứ giả của thần còn chẳng nhìn thấu số mệnh anh ấy, cho nên anh ấy chẳng cần ai giúp cũng có thể đạt được mọi thứ mình muốn. Anh ấy thích tôi vì tôi là Liễu Mộc Mộc, không phải vì tôi là sứ giả của thần.”
Giống như ông nội cô và ông mù họ Lưu, họ yêu thương cô bởi vì cô là đứa trẻ họ nuôi lớn, và chỉ có vậy thôi.
Liễu Mộc Mộc đứng dậy: “Nói nhiều vậy nhưng chưa chắc bà đã hiểu, dù sao cũng chẳng có ai yêu bà mà.”
Tề Bất Ngôn bỗng dưng vằng dậy, hét lên với cô: “Có chồng tao yêu tao, nhưng Lâm Tiên đã hại chết ông ấy!”
Liễu Mộc Mộc bước ra cửa, nghe thấy bà ta nói vậy thì quay đầu bỏ lại một câu: “Ồ, vậy nhất định là do ông ta đáng chết.”
“Liễu Mộc Mộc, mày chẳng khác gì Lâm Tiên, đều là kẻ dối trá vô liêm sỉ!” Tiếng hét điên cuồng của Tề Bất Ngôn bị cánh cửa vô tình chặn lại.
Liễu Mộc Mộc đứng bên ngoài phòng bệnh, mỉm cười với hai quản ngục: “Nói xong rồi, đưa tôi ra ngoài đi.”
Hai quản ngục loáng thoáng nghe được tiếng chửi mắng bên trong phòng bệnh, đưa mắt nhìn nhau.
Không lâu sau khi Liễu Mộc Mộc rời đi, tiếng mắng nhiếc của Tề Bất Ngôn hóa thành tiếng kêu gào thảm thiết. Tác dụng của liều thuốc giảm đau đã hết, và cơn đau do cổ Kéo Mệnh lại ập đến hành hạ bà ta. Tề Bất Ngôn đau đớn ngã lăn ra đất, làm gì còn tâm trí chửi mắng ai.
Liễu Mộc Mộc đến phòng nghỉ tìm Yến Tu, vô tình gặp được hai người mình không quá thân quen nhưng lại có chút quan hệ, là Trác Gia Duyệt và Tề Ninh.
Trác Gia Duyệt không hay biết chuyện của nhà họ Tề, thế nên dù bà cô nhà họ Tề và chủ nhà đều đã bị bắt thì bà ta vẫn an toàn.
Lúc Liễu Mộc Mộc đi vào, Trác Gia Duyệt lập tức đứng dậy, hình như đang chờ cô nói gì đó.
Nhưng Liễu Mộc Mộc còn chẳng thèm nhìn bà ta lấy một cái, chỉ trò chuyện với Yến Tu: “Nói chuyện xong rồi, chúng ta đi thôi. Về sớm chút để còn ăn chực cơm trưa nhà ông nội Tôn nữa.”
Nói rồi quay người định rời đi.