NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Chúng Ta Vốn Vô Duyên: Tất Cả Là Do Em Gieo Quẻ - Chương 147

  1. Home
  2. Chúng Ta Vốn Vô Duyên: Tất Cả Là Do Em Gieo Quẻ
  3. Chương 147
Prev
Next

Cuối cùng Trác Gia Duyệt cũng không nhịn được mà gọi cô lại: “Mộc Mộc.”
“Có chuyện gì?” Cô quay người, ánh mắt nhìn bà ta hệt như đang nhìn một người xa lạ.
Trác Gia Duyệt cứng họng, lồng ngực nghẹn lại. Người trước mặt bà ta rõ ràng là con gái ruột của mình, lại còn là một sứ giả của thần, nếu không vì bà già chết tiết kia bày mưu tính kế thì sao hai mẹ con lại phải cách xa chứ!
“Đã lâu không gặp, con vẫn khỏe chứ?”
Liễu Mộc Mộc nhíu mày: “Bà Trác, chúng ta không có gì đáng để hàn huyên tâm sự. Có gì thì cứ nói, nếu không thì tôi phải đi.”
Mặt Trác Gia Duyệt đỏ lên, vừa vì tức giận lại vừa vì xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn.
Bà ta đành nói: “Có phải con đã nói gì với người khác không? Bây giờ có rất nhiều người nhằm vào nhà họ Trác, thậm chí hôm qua cậu con còn bị thương chân.”
“Cậu tôi?” Liễu Mộc Mộc nhìn sang Yến Tu, hỏi anh: “Ý bà ta là nói bố của Trác Nhiễm ấy hả? Sao ông ta còn chưa bị bắt nữa?”
Cô có góp mặt trong vụ án của Trác Nhiễm nên nhớ khá kỹ. Dù sao thì đâu được mấy nhà họ Trác lại còn bắt nguồn từ thủ đô đâu chứ.
Yến Tu bình tĩnh giải thích: “Không tìm được chứng cứ nên chỉ phạt tiền.”
“Chậc, tiếc ghê.” Liễu Mộc Mộc chẳng hề quan tâm cảm xúc của Trác Gia Duyệt.
Tề Ninh không nhịn được, bước lên trước tức giận nhìn Liễu Mộc Mộc: “Sao chị có thể nói vậy với mẹ chứ?”
Nhưng cô nào để ý cậu ta, chỉ nghiêng đầu nhìn sang Trác Gia Duyệt: “Bà nghĩ tôi cố ý nhằm vào nhà họ Trác à? Vậy cũng được, cứ coi như tôi làm đi, nhưng dù có thế thì cũng là trừ hại vì dân thôi.”
“Liễu Mộc Mộc, đó là cậu ruột của con đấy!”
“Bà Trác à, tôi cứ nghĩ bà là người thông minh, nhưng hình như tôi đánh giá cao bà rồi.” Cô lạnh giọng, “Chừng nào tìm được bằng chứng thì xin mời tố cáo tôi, còn không thì bà đang tự rược phiền phức vào thân đấy.”
Trác Gia Duyệt tái mặt, nhưng trong lòng vẫn thấy không cam lòng. Bà ta cắn môi dưới, không kiềm được lời trong lòng: “Con không muốn nhận lại mẹ, vậy sao nhận lại Đổng Chính Hào?”
Bà ta cảm thấy Đổng Chính Hào chẳng hơn mình được là bao.
Khác với sự suy tàn hiện nay của nhà họ Trác, nhà họ Đổng rồi sẽ thay đổi.
Tuy nhà họ Đổng không dính dáng gì tới giới huyền học, thế nhưng sau này sẽ có rất nhiều người vì muốn nịnh bợ Liễu Mộc Mộc mà tìm đến nhà họ Đổng. E là Đổng Chính Hào sẽ kiếm được một mối mà cả đời người khác luôn hằng ước ao.
Liễu Mộc Mộc không ngờ bà ta sẽ hỏi chuyện này. Cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Bởi vì lúc đó tôi cần ông ấy kiềm hãm số mệnh của mình.”
Trác Gia Duyệt nghe vậy thì bớt ghen tỵ hơn, cười nhạo: “Suy cho cùng thì con cũng chẳng muốn nhận lại ông ta.”
Liễu Mộc Mộc gật đầu: “Đúng lúc đó không muốn nhận bố thật. Nhưng bố khác bà, ông ấy là người thông minh.”
Nếu đã nhận lại bố mẹ thì sẽ không cắt được quan hệ được nữa. Đúng là Đổng Chính Hào còn là bố của một gia đình khác, thế nhưng thật ra cô thấy vậy cũng được.
Trác Gia Duyệt còn định nói gì đó, nhưng bị Liễu Mộc Mộc xua tay chặn lại: “Tôi còn có việc, mong là sau này không gặp lại.”
Trác Gia Duyệt tức giận đến đứng không vững, phải nhờ Tề Ninh đỡ lấy mình: “Mẹ, mẹ sao rồi?”
“Không sao cả, chúng ta về thôi.”
“Vậy còn bố thì sao? Chúng ta cứ vậy mà đi ạ?” Tề Ninh lo lắng hỏi.
Hôm qua cậu ta mới nghe mẹ mình nói bố mẹ muốn ly hôn, trong khi đó mẹ cậu ta chẳng được chia gì ngoài một căn hộ.
Nhưng tài sản còn lại của nhà họ Tề nếu không bị tịch thu thì sẽ được để lại cho anh chị cậu ta hưởng, và cậu ta thì chẳng có lấy một đồng.
Làm cậu ta đột nhiên nghĩ, những tình cảm từ trước đến nay bố dành cho mình và mẹ đều là giả tạo.
Trác Gia Duyệt cười lạnh: “Ông ta muốn mẹ trắng tay, nằm mơ đi.”
Tề Minh Chiêu hận Liễu Mộc Mộc nên giận cá chém thớt lây sang đầu bà ta, hoặc còn có thể là vì nguyên nhân khác. Nhưng giờ có biết cũng chẳng được gì, bởi suy cho cùng thì nhà họ Tề đã ngã ngựa rồi. Vậy cứ để gia tộc này đã thảm lại còn thảm hơn chút đi.
Bà ta chợt hiểu ra, cả đời này mình sẽ không hưởng ké được gì từ hào quang của Liễu Mộc Mộc, thế nhưng ít nhất vì thân phận mẹ ruột của cô, sẽ không ai thật sự lấy mạng bà ta đâu. Và nếu đã thế thì còn sợ gì chứ?
“Đi, chúng ta đến cục Điều tra Vụ án Đặc biệt.” Trác Gia Duyệt nói với con trai.
“Đến đó làm gì mẹ?” Tề Ninh thắc mắc.
“Báo án.”
Có lẽ chẳng ai ngờ được, chính vợ của chủ nhà họ Tề sẽ là người khép màn vở kịch của nhà họ.
Trác Gia Duyệt đến cục Điều tra Vụ án Đặc biệt báo án, cung cấp hơn mười tệp tư liệu đựng chứng cứ nhà họ Tề có tội. Trong số đó có vụ của quản gia nhà họ, Tề Vị Danh, đã giết người trong lúc cướp đoạt quyển sách da người, còn có vài vụ dính dáng tới nhánh nhỏ nhà họ Tề, hoặc là những chuyện Tề Minh Chiêu đã làm với mấy người phụ nữ.
Mỗi vụ án đều có bằng chứng đầy đủ, thậm chí là bản ghi âm.
Vốn dĩ cứ nghĩ nhà họ Tề vẫn còn kéo dài hơi tàn được, kết quả lại bị Trác Gia Duyệt dìm thẳng.
Thế là chút tài sản còn lại của nhà họ Tề cũng bị tịch thu nốt. Hiện tại thì hay rồi, chẳng ai được chia chác gì hết.
Lúc hay tin này, Liễu Mộc Mộc vừa mới xuống máy bay.
Vì thời gian gấp gáp nên cô phải đi máy bay tư nhân về Khánh Thành. Lúc xuống máy bay cô chỉ báo cho mình Đổng Duyệt, kết quả lại thấy lão Đổng dẫn cả nhà tới sân bay đón cô.
Nhìn thấy con gái cả và Yến Tu tay trong tay bước đi, sắc mặt Đổng Chính Hào cứng đờ, sau đó lập tức cười tươi như hoa, nhiệt tình đứng dậy chào đón họ, chỉ là trông có hơi miễn cưỡng.
Liễu Mộc Mộc vốn đã bàn xong với Yến Tu rằng xuống máy bay thì đi viếng mộ ông nội và ông mù họ Lưu trước, thế nhưng cả nhà họ Đổng đã đến thì cô cũng không tiện đi, vậy nên mọi người ra quán ăn cơm rồi tách ra.
Nghĩa trang yên tĩnh ngập trong ánh nắng chói chang.
Liễu Mộc Mộc dẫn Yến Tu đi thăm ông mù họ Lưu trước. Kính một bình rượu cho ông ấy xong thì qua viếng ông nội.
Cô kính ông nội hẳn hai bình rượu. Hết cách rồi, ai bảo ông nội cô là người ganh đua chứ, có kính rượu thì cũng phải kính nhiều hơn ông mù họ Lưu một bình, nếu không thì ông phải tức giận. Vì vậy cô đã cố ý chọn một bình rượu thật to cho ông mù họ Lưu.
Liễu Mộc Mộc ngồi xổm cạnh bia mộ, hai tay chống má nhìn Yến Tu rót rượu cho ông nội, bống dưng nói: “Em thấy hơi nhớ nhà.”
“Nhớ nhà?”
“Ừ, là nhà em ở miền Bắc cơ. Ở đó mùa đông lạnh cực, còn có cả tuyết rơi. Mùa thu thì đỡ, chỉ hơi se lạnh. Trước cửa nhà em có trồng một hàng cây bạch quả, cứ mỗi cuối thu cây sẽ rụng một lớp lá vàng dày trên mặt đất trông đẹp lắm.”
Cô quay đầu nhìn sang bia mộ lạnh như băng, thầm nghĩ chắc ít nhiều gì ông nội cũng sẽ thấy khó chịu khi được chôn cất ở đây.
“Ngoài lá cây thì còn rất nhiều hạt bạch quả, mùi hôi chết được. Lúc nào ông nội cũng ra đó nhặt để vào đông còn làm hạt bạch quả rang cho em ăn. Cái đó chữa được bệnh ho á.” Cô nhớ lại những chuyện vui vẻ ngày ấy, đôi mắt sáng lấp lánh.
Hạt bạch quả lột vỏ ăn rất ngon, cả ông mù họ Lưu cũng thích. Thế nên ông ấy đã hối lộ cô bằng tiền ăn vặt, cả hai lén giấu ông nội trao đổi hạt bạch quả.
“Thật ra ông nội với ông mù họ Lưu đều thích sống ở miền Bắc hơn, nhưng cuối cùng họ lại đến đây.” Liễu Mộc Mộc lẩm bẩm.
Yến Tu đặt chén rượu xuống, quay đầu nhìn cô. Đầu ngón tay anh lau đi giọt nước mắt lăn dài, lưu lại mùi rượu nồng nặc.
Anh nhìn chằm chằm Liễu Mộc Mộc, nói với cô: “Bởi vì họ muốn ở lại đây cùng em, và tôi cũng sẽ ở lại đây cùng em.”
Nhà họ Đổng.
Hơn tám giờ tối, Yến Tu mới chở Liễu Mộc Mộc về. Đổng Chính Hào vô thức thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy người bố ruột là mình vẫn có uy quyền lắm chứ.
Ông dặn Liễu Mộc Mộc không được về nhà quá muộn, thế là cô về sớm thật.
Nhưng mười một giờ rưỡi, Đổng Chính Hào lại trằn trọc mãi trên giường không ngủ được, cuối cùng ngồi bật dậy. Khương Lệ nằm bên cạnh ông giật mình tỉnh giấc, vì bị ông dọa hết hồn nên cáu gắt: “Anh làm cái gì đấy? Xác chết vùng dậy à?”
Đổng Chính Hào bật đèn đầu giường, lo lắng nói với Khương Lệ vẫn còn mơ màng buồn ngủ: “Em thấy có phải bạn trai của Mộc Mộc lớn tuổi hơn con bé quá không? Lại còn có máy bay tư nhân chứng tỏ gia thế không phải dạng vừa.”
“Vậy không phải tốt lắm à?” Khương Lệ đáp qua loa.
“Tốt thì tốt. Nhưng anh lo mình không đủ tiền sính lễ cho con bé, nếu vậy thì mất mặt quá.” Hiếm có ngày lão Đổng lo nghĩ nhiều đến vậy.
“Vậy thì thêm tiền đi.” Ánh đèn làm Khương Lệ chói mắt nên bà quay người đưa lưng về phía ông.
Đổng Chính Hào không để ý, vẫn còn đằm chìm trong dòng suy nghĩ của mình: “Chúng ta làm gì có nhiều tiền cỡ ấy, trừ phi bán công ty đi. Nhưng công ty phải để lại cho Tiểu Kỷ sau này quản lý, đàn ông con trai phải có sự nghiệp trong tay.”
Nói đến đây, ông vỗ vai Khương Lệ: “Anh nghi nếu mình không chừa việc cho nó thì sau này nó thất nghiệp thật đấy.”
“Ừ… Em cũng không cảm ơn anh thay con trai đâu.” Khương Lệ chẳng hào hứng mấy. Bây giờ bà chỉ mong con gái có thể sống tốt, dù ruột thịt hay con nuôi thì cũng mong, bởi vì cô đã đứng về phía bà khi bà và chồng cãi vã sắp ly hôn, làm chồng bà chẳng dám hó hé lấy một câu.
“Hay là kiếm nhiều tiền chút để để lại cho Mộc Mộc và Duyệt Duyệt.”
“Ừ, tùy anh. Giờ mà anh không ngủ thì có khi ngày mai tự dưng chết ngang, đến lúc đó khỏi cần kiếm tiền cũng khỏi cần chừa công ty cho con trai quản lý.” Khương Lệ kéo chăn mơ màng sắp ngủ, song lại bị đánh thức.
“Ầy, lỡ sính lễ ít quá Mộc Mộc không thèm nhận luôn thì sao giờ?” Lão Đổng không buồn ngủ chút nào, cố gắng kéo vợ mình dậy để hàn huyên vài ba câu.
Khương Lệ bị đánh thức hai lần cuối cùng cũng mở mắt, đáy mắt cất chứa tia hung ác: “Thì không sao cả.”
“Ý em là sao?” Đôi mắt Đổng Chính Hào sáng lên, mong chờ vợ trả lời bởi tình cảm giữa ông và con gái lớn lao cỡ nào.
Kết quả chỉ nghe vợ mình nói: “Nếu sau này con bé kết hôn thì vẫn cần một người sắm vai khoác tay mình đi thảm đỏ, nên đừng lo, anh còn quan trọng chán.”
“Người sắm vai gì chứ?” Lão Đổng bất mãn.
Cuối cùng Khương Lệ cũng chịu hết nổi, đạp ông một cái: “Đổng Chính Hào, anh mà còn không ngủ đi thì em gọi con gái anh qua bây giờ.”
Lão Đổng né sang bên cạnh, sau đó lại giơ tay chọt chọt Khương Lệ: “Ầy, có phải em bước vào thời kỳ mãn kinh rồi không đấy? Sao dạo nay hay cáu vậy?”
Một chiếc gối bay thẳng vào đầu ông.
Hôm nay nhà họ Đổng vẫn sôi nổi như bao ngày.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 147"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com