Chuyển Hướng Tình Yêu - Chương 5
Ba năm sau, tôi trở về từ Paris.
Lúc đặt chân xuống mảnh đất quen thuộc, mọi thứ…
lại trở nên xa lạ đến kỳ lạ.
Người bạn thân ra đón tôi.
Tôi vẫy tay với cô ấy, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt kiên định.
Ba năm qua, tôi thay đổi rất nhiều.
Tự tin hơn, bình thản hơn.
Không còn là người phụ nữ từng ngồi giữa đêm gào khóc bên bản ly hôn.
Lần trở về này —
Tôi trở về để thừa kế di sản của Thẩm Hoài Chi.
Anh ta đã mất một năm trước, trong một vụ tai nạn xe.
Sau khi Thẩm Hoài Chi qua đời, bạn tôi gọi điện báo tin:
Anh ấy đã lập di chúc từ trước.
Toàn bộ tài sản sau khi anh qua đời — đều để lại cho tôi.
Còn đứa trẻ trong bụng Ngô Chi Chi… cuối cùng cũng không giữ được.
Anh không cưới cô ta,
Chỉ đưa cho cô ấy một khoản tiền,
Và căn dặn:
“Đừng đến làm phiền cô ấy nữa. Nếu cô còn dây dưa… tôi sẽ không tha thứ.”
Lúc nói đến đó, bạn tôi khẽ cau mày:
— Cậu nói xem, anh ta rốt cuộc nghĩ gì?
Rõ ràng là rất quan tâm cậu, nhưng lại phản bội.
Đến khi phản bội rồi… lại hối hận vì mất cậu.
— Cũng coi như là báo ứng đi… người ta sống trên đời, làm sai chuyện…
rồi cũng phải trả giá.
Tôi không trả lời.
Chỉ lặng lẽ cúi đầu, ký tên vào giấy chuyển nhượng tài sản.
Xong việc, tôi và bạn tìm một quán cà phê nhỏ.
Ngồi cạnh cửa sổ, tôi khẽ khuấy tách cà phê,
Nhìn ra ngoài — ánh nắng ấm áp, trời trong vắt.
Có lẽ thấy tôi hơi khác, bạn nhẹ giọng hỏi:
— Cậu ổn chứ?
Dù sao… cũng là mối tình mười mấy năm.
Người mất, nợ tan.
Theo lý… tôi nên buồn.
Ngay lúc đó, ngoài cửa kính có một cặp đôi trẻ tuổi đi ngang qua.
Họ cười nói, đùa nghịch, ánh mắt rạng rỡ như cả thế giới chỉ còn hai người.
Tôi bất giác ngây người.
Đột nhiên… nhớ đến dáng vẻ của Thẩm Hoài Chi năm 18 tuổi.
Mùa đông năm ấy, -10°C,
Anh chạy bộ 5km, ôm chặt củ khoai nướng trong áo, nóng hổi đưa cho tôi.
Nụ cười lúc ấy —
Giống hệt như bây giờ.
Như thể…
Tôi là người mà anh yêu nhất trên thế gian này.
Thẩm Hoài Chi…
Tôi sẽ buồn vì anh —
Nhưng chỉ một chút thôi.
Và cũng chỉ còn lại một chút đó.
-Hết-