CÔ ĐỒNG NGHIỆP CHỈ BIẾT NÓI CHIU MI - Chương 3
Lâm Phi lập tức hoảng loạn:
“Đừng báo công an! Em thấy bình nào chẳng để cắm hoa, mấy cái bình đó với bình này thì khác gì!”
“Chiu mi~ nhà giàu lắm trò chứ có gì to tát đâu!”
“Chiu mi con mẹ mày ấy!”
Tôi lại vung tay tát thêm hai cái nữa, Lâm Phi bị đánh đến phát khóc:
“Không nói cho tử tế thì đi gặp công an! Tôi thà bỏ luôn hợp đồng Hòa Mộc cũng phải tống mày vô tù!”
Bị dọa đến sợ, cuối cùng cô ta đành thú nhận: bình gốm thật bị cô ta tiện tay vứt trong toilet.
Quản lý Thương nghe xong suýt té xỉu.
Chúng tôi vội chạy tới, may mà bình chưa bị ai lấy mất, lau sạch rồi lại cẩn thận cho vào hộp.
Quản lý Thương lạnh giọng nói:
“Giờ cô tự mua vé về ngay đi, Lâm Phi. Tôi sẽ báo cáo hết chuyện này.”
Lâm Phi đỏ hoe mắt, nhưng chúng tôi chẳng buồn để ý, lập tức đến chỗ Tổng Lý.
Quản lý Thương hết lời xin lỗi, còn mang bình hoa đến biếu, Tổng Lý mới nguôi giận.
Hợp đồng ký xong cũng mất trọn một tuần.
Vừa về đến công ty thì đã thấy thông báo kỷ luật dành cho Lâm Phi.
Bị trừ ba tháng tiền thưởng, tháng này đánh giá D, ba tháng liền bị D thì bị sa thải.
Lúc này Lâm Phi không còn “chiu mi” gì nữa, mà nhìn tôi với ánh mắt rất khó tả.
Tôi mặc kệ cô ta.
Đến bữa trưa, cô ta còn lẽo đẽo tới gần tôi:
“Chiu mi~ người ta chỉ sai có một chút, cậu cần gì phải tố cáo? Làm hại người ta bị trừ ba tháng lương, cậu quá đáng thật đó!”
Nói xong còn giậm chân giận dỗi.
Tôi nhìn mà thấy buồn cười, rõ ràng đầu óc có vấn đề nên chẳng thèm đáp.
Ai ngờ trưởng nhóm lại bước tới:
“Dụ Kiệt, chuyện này cậu cũng không được hay ho lắm. Hai người cùng nhóm mà tinh thần đồng đội cậu kém quá. Tháng này tôi phải giải trình trên kia thì mới giữ được thưởng cho cậu đấy.”
Tôi bật cười khẩy:
“Cô ta gây họa mà trừ tiền tôi? Anh bị điên à?”
“Cậu thái độ gì đấy! Tôi nói cho cậu biết, hợp đồng Hòa Mộc là công của quản lý Thương, cậu chỉ đi chữa cháy thôi. Tiền thưởng cậu đừng mơ có phần!”
Tôi lười cãi, chỉ lườm cho một cái rồi quay đi.
Không ngờ đến cuối tháng nhận lương, tiền công chỉ còn tám triệu, không có một đồng hoa hồng nào.
Tôi điên tiết, chạy thẳng lên phòng nhân sự hỏi:
“Sao lương tôi ít thế này? Tiền thưởng Hòa Mộc đâu?”
Nhân viên nhân sự nhướng mày:
“Bảng thành tích của nhóm đây. Không có doanh số của cậu.”
Tôi cúi xuống nhìn bảng, mặt tối sầm lại.
Mẹ kiếp! Lâm Phi không biết xấu hổ, tự cộng cho mình ba trăm triệu doanh số, còn tôi thì chẳng được một đồng.
Hóa ra công tác cả tuần trời là đi chơi à?!
“Tôi đã làm việc trực tiếp với quản lý Thương về hợp đồng Hòa Mộc, ba trăm triệu doanh số sao lại mất tiêu?”
“Chuyện đó cô hỏi phòng của mình đi, bên tôi chỉ tổng hợp số liệu thôi.”
Tôi tức quá, liền @ thẳng Lâm Phi trong nhóm chat:
“Doanh số của tôi sao lại tính sang cô?”
“Ba trăm triệu hợp đồng Hòa Mộc đấy nhé!”
Phiếu thu tiền còn trong tay tôi đây!
Lâm Phi trả lời ngay bằng cái sticker mèo chống cằm đáng yêu:
“Chiu mi~ người ta quên mất thôi, người ta đâu cố ý!”
Nhìn thấy vậy máu tôi sôi lên tận não.
Chiu mi hả? Để xem tôi cho cô chiu mi cỡ nào!
4
Ra khỏi phòng họp, Lâm Phi còn vui vẻ khoe khoang:
“Hôm nay đổi công ty trả tiền, tôi mời mọi người uống trà sữa nhé!”
Thấy tôi đi ra, cô ta cười tít mắt:
“Dụ Kiệt, chiu mi~ xin lỗi nha, người ta chỉ quên thôi mà. Hôm nay tôi mời cậu uống loại đắt nhất được không?!”
“Được, cô mời đi.”
Nói xong, tôi lôi toàn bộ bằng chứng mấy vụ cô ta làm sai bét nhè mấy ngày nay, gọn gàng soạn lại rồi gửi thẳng vào điện thoại cô ta.
Lâm Phi chết trân, cứng người nhìn tôi cả buổi không thốt được câu nào.
Tôi cười nhạt, nhìn chằm chằm cô ta:
“Hoặc cô tự đi nói rõ chuyện lương thưởng với quản lý, hoặc tôi gửi hết lên nhóm lớn.
Còn nếu cô dám ‘chiu mi’ thêm phát nữa, tin không, tôi gửi thẳng lên tổng công ty ngay lập tức!”
Cô ta sợ tái mặt, lập tức chui luôn vào văn phòng quản lý Thương.
Chỉ nghe bên trong vang lên một tiếng quát điên tiết, sau đó quản lý gọi tôi vào.
Lúc đi ngang, tôi thấy Lâm Phi mắt đỏ hoe, miệng vẫn lắp bắp:
“Chiu mi~ người ta chỉ quên thôi mà!”