Cô Ngốc, Tôi Yêu Em - Chương 55
– Chào Quân thiếu và Huỳnh thiếu. Tôi là Mặc Hoàng, là giám đốc chi nhánh của tập đoàn Ánh Dương và cũng là người có số cổ phần đứng thứ ba sau Mặc chủ tịch và vị Mặc tổng đã qua đời.
– Chào ông Mặc, ông có vấn đề gì với chúng tôi sao?
– Thật ra với tình hình hiện tại thì tôi đang là người duy nhất trong Hội đồng quản trị có khả năng điều hành công ty, và tôi cũng có niềm tin sẽ mang lại lợi nhuận cao nhất về cho tập đoàn Ánh Dương cũng như Quân thị và Huỳnh thị.
– Ông Mặc Hoàng này, Mặc chủ tịch chưa lên tiếng thì giám đốc chi nhánh như ông tại sao lại cho mình cái quyền đàm phán với Huỳnh thị chúng tôi?
Huỳnh Thiên nghe những lời kêu ngạo từ Mặc Hoàng thì tỏ ra không mấy vui vẻ, với tính cách dễ dàng nóng giận như thường ngày của Huỳnh Thiên thì Mặc Hoàng chắc hẳn cũng đã bay ra khỏi phòng họp từ lâu. Nhưng hôm nay Huỳnh Thiên không phải là nhân vật chính nên đành phải kìm nén sự ngạo mạn từ Mặc Hoàng.
– Huỳnh thiếu, mong cậu bớt giận.
– Hừ, nể mặt Mặc chủ tịch đây, nên tôi sẽ không so đo với ông. Nhưng tôi nhắc cho ông nhớ không phải chó mèo gì cũng có thể lừa dối Huỳnh thị chúng tôi.
Mặc Hoàng tức giận đến điên cuồng nhưng vì cái ghế Tổng Giám đốc của tập đoàn Ánh Dương mà lão ta buộc lòng phải cắn răng chịu đựng và đi về ghế ngồi. Quân Kiên và Huỳnh Thiên cứ tưởng lão ta biết khó mà lui, nhưng không hắn ra hiệu cho thành viên trong Hội đồng quản trị tiếp tục thực hiện kế hoạch.
– Chủ tịch, chiếc ghế Tổng Giám đốc hiện tại vẫn còn chưa quyết định.
– Tôi nghĩ Quân thiếu và Huỳnh thiếu không nên xen vào nội bộ của tập đoàn chúng tôi. Nếu sau khi Tổng Giám đốc tân nhiệm không thể lấy được tín nhiệm từ Quân thị và Huỳnh thị thì cũng chẳng sao, vì vị Tổng Giám đốc mà chúng tôi chọn chắc chắn sẽ có nhiều biện pháp và phương án khiến cho các tập đoàn khác phải tìm đến kí kết hợp đồng.
– Chủ tịch, xin ngài hãy nhanh chóng quyết định.
– Chủ tịch, Mặc Hoàng là người phù hợp nhất cho vị trí Tổng Giám đốc.
– Chủ tịch…
Ông Mặc Hưng trầm ngâm không nói, thật ra ông không muốn người trong gia tộc tàn sát lẫn nhau, nhưng ông cũng không thể tha thứ cho Mặc Hoàng với những việc làm đáng kinh tởm của lão ta. Mặc Hoàng nhìn ông Mặc Hưng ngồi im lặng thì quyết định móc con bài chiến lược của lão ra.
– Em họ, thật ra anh cũng không muốn nói ra chuyện xấu hổ này, nhưng vì anh không thể giấu diếm được nữa. Em họ, Mặc Hồng Mỹ con gái của anh nó…nó đang mang thai con của Mặc Hoài Phong.
– CÁI GÌ?
Ông Mặc Hưng hoảng hốt trước thông tin nóng hổi từ miệng của Mặc Hoàng, nhưng không phải do ông Mặc Hưng tin những lời nói từ Mặc Hoàng mà là ông đang cảm thấy bất ngờ khi Mặc Hoàng vì tiền mà có thể đánh đổi mọi thứ. Ngay cả Quân Kiên, Huỳnh Thiên và Tần Gia Bảo cũng không ngờ Mặc Hoàng lại dùng con gái và đứa cháu hoang đó vu khống cho Mặc Hoài Phong.
– Em họ, đây là những hình ảnh chứng minh Hồng Mỹ mang thai con của Hoài Phong. Em họ thai nhi đã hơn 3 tháng rồi và là con trai, đứa bé này là người duy nhất mang dòng máu Mặc gia và có thể thừa kế những tài sản và cổ phần từ Mặc Hoài Phong.
– Những tấm hình này không nói lên được gì cả.
– Em họ, nếu em không tin thì hãy xem cái này…đây là bản xét nghiệm ADN giữa thai nhi trong bụng Hồng Mỹ và Mặc Hoài Phong.
Ông Mặc Hưng nhíu mày lật từng trang từng trang trong tập tài liệu, ông công nhận là Mặc Hoàng đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo đến từng xăn ti mét, nhưng sự thật vẫn là sự thật và ông Mặc Hưng không thể nhân nhượng hay tha thứ cho Mặc Hoàng nữa.
– Người điều hành và quyết định tương lai của tập đoàn Ánh Dương vẫn nên là người Mặc gia.
– Em họ, ý em là?
– Được rồi…tôi đã có quyết định riêng rồi. Người được chọn vào vị trí Tổng Giám đốc và cũng sẽ trở thành chủ tịch tương lai của tập đoàn Ánh Dương phải là người thuộc dòng chính Mặc gia và người đó là…
– Chủ tịch quyết định có hơi vội vàng nhỉ?
Tiếng nói phát ra từ phía cửa của phòng họp khiến cho mọi người giật mình chú ý. Phong Quý mở cửa ra và Mặc Hoài Phong nắm lấy tay của Tuyết Diễm lạnh lùng bước vào. Tất cả thành viên trong Hội đồng quản trị của tập đoàn Ánh Dương đều bất ngờ, riêng Mặc Hoàng thì chết đứng tại chỗ, lão ta không tin vào mắt mình, càng không tin là Mặc Hoài Phong còn sống.
– Mặc chủ tịch, ngài không thể tự quyết định mọi thứ khi người thừa kế đời tiếp theo còn chưa chào đời.
– Ta cứ tưởng Mặc tổng không thèm đến tập đoàn nữa.
– Chủ tịch quá lời rồi, chẳng phải Mặc tổng tôi đây bận chăm sóc người thừa kế tương lai của Mặc gia sau này à.
– Hừ…vì cháu nội của ta nên ta sẽ bỏ qua cho con lần này. Giờ ta cũng mệt rồi, mọi chuyện ở đây giao lại cho con.
Nói rồi ông Mặc Hưng rồi khỏi phòng họp, thư kí Chủ tịch cũng nối gót theo sau, để lại căn phòng họp im lặng và nghẹt thở đến đáng sợ. Quân Kiên và Huỳnh Thiên cũng tìm cách nhanh chóng rời đi an toàn trước khi bão tố lại đến.
– Mặc tổng, mừng anh an toàn trở lại tập đoàn. Giờ tôi và Huỳnh thiếu có việc phải rời đi rồi, hẹn gặp lại cậu.
– Được.
Sau khi Quân Kiên và Huỳnh Thiên rời đi, Mặc Hoài Phong ung dung nắm lấy tay Tuyết Diễm bước đến chiếc ghế Tổng Giám đốc và dịu dàng đỡ Tuyết Diễm ngồi xuống rồi lạnh lùng nói với đám người đang im lặng kia.
– Sao? Không phải đang bàn luận sôi nổi về chiếc ghế Tổng Giám đốc tập đoàn à? Lúc nãy vẫn còn vui vẻ vu khống sao bây giờ lại căm như hến rồi?
– …
– Mặc Hoàng, ông nói xem tôi phải nhường cái ghế Tổng Giám đốc này cho ông như thế nào cho xứng đáng đây? À không, phải nói là tôi đây cảm ơn ông thế nào về 3 tỷ USD mà ông tặng tôi.
– Mày…là mày gài bẫy tao, là mày sắp xếp tất cả mọi thứ đúng không?
– Gài bẫy? Chẳng phải tại ông tự tìm đến hay sao? Ông luôn khao khát khối tài sản của Mặc gia và cả tập đoàn Ánh Dương mà không từ thủ đoạn kể cả việc tiếp tay cho gián điệp phá hủy Ánh Viên và cho người ám sát tôi ngay tại Mỹ… Ông nói xem tôi phải giải quyết ông như thế nào cho đúng.
– Hừ, vốn dĩ người thừa kế Mặc gia và tập đoàn Ánh Dương phải là tao, nhưng vì cái tên Mặc Hưng đó được sinh ra nên tao đã mất tất cả. Từ gia đình, tài sản, quyền thừa kế và cả lòng tự trọng của bản thân cũng bị chà đạp. Ha ha ha, tất cả là tại cha con mày hại tao…
– MẶC HOÀNG, ông nên nhớ Ánh Dương là tâm huyết bao đời của nhà họ Mặc. Ông không những làm những điều xấu xa làm hại đến Ánh Dương mà còn biển thủ công quỹ, báo cao sai doanh thu để bỏ túi riêng, đã vậy còn cấu kết với những tên vô dụng đang ngồi đây kí những hợp đồng ngu ngốc gây thiệt hại lớn cho tập đoàn. Vì để đánh bại tôi mà ông không tiếc hy sinh cả con gái mình cho lũ vô dụng chỉ để ngồi lên cái ghế Tổng Giám đốc, loại người như ông không đáng được sống nữa.
– Mày…mày điều tra tao từ khi nào? Làm sao…làm sao mày có thể biết chuyện của con gái tao?
– Muốn người ta không biết thì tốt hơn hết đừng làm. Người đâu, giao tên này cho cục Cảnh sát, đồng thời đưa ra bằng chứng hắn đã làm tôi muốn hắn phải nhận án cao nhất.
– Mặc Hoài Phong, dù gì tao cũng là bác của mày đó.
– Bác họ à…câu nói “thương trường như chiến trường làm gì có chỗ cho tình thân” bác nghe có quen không?
Mặc Hoàng vừa nghe xong thì mềm nhũn té xuống sàn, ông ta không ngờ kế hoạch bao nhiêu năm lại bị Mặc Hoài Phong đánh bại chỉ trong vòng vài phút. Nhưng lúc này trong đầu ông ta lại nghĩ đến báo thù và báo thù, nó làm cho ông có sự mạnh mẽ nhất mà đứng lên chĩa súng vào đầu Mặc Hoài Phong.
– Ha ha ha, tao nghĩ thông suốt rồi. Nếu tao bắt buộc phải chết thì mày cũng phải chết.
Tất cả mọi người trong phòng đều hoảng sợ không dám hé răng nữa lời, riêng Mặc Hoài Phong vẫn đứng cao ngạo và hàn khí vẫn bao trùm lấy căn phòng. Anh đi đến chỗ Mặc Hoàng nhếch môi cười với lão ta rồi lạnh lùng nói.
– Ông nghĩ kế hoạch của ông bị tôi nhìn ra thì việc ông mua súng thì tôi sẽ không biết ư? 3 tỷ USD mua mạng sống của tôi và 100tr mua súng mang sát thương cao nhất từ bang Bạch Hổ, ông nghĩ ông sử dụng được không?
– Là do mày ép tao…