Cổ Nữ - Chương 5
21
Nửa ngọn núi không có tiếng côn trùng kêu, cũng không có tiếng chim hót, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Ánh mặt trời như cũng lạnh đi vài phần.
Bốn người chúng tôi lảo đảo tiến lại gần, mãi cho đến khi tới gần mới nhìn rõ khuôn mặt của Cổ bà.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy một gương mặt đáng sợ như vậy!
Một nửa gương mặt bình thường, nếp nhăn sâu hoắm, nửa còn lại thì lõm chỗ này, lồi chỗ kia, hơn nữa còn có một vết sẹo kéo dài từ trên mí mắt xuống đến cổ.
Vết sẹo ngoằn ngoèo, giống như một con rết khổng lồ.
Tôi cảm thấy sợ hãi, do dự lùi lại nửa bước.
Phó Hoàn Nhiên hét lên kinh hãi, lùi lại phía sau, mẹ kế vội vàng kéo chặt cô ta, liên tục xin lỗi Cổ bà: “Xin lỗi, xin lỗi, trẻ con chưa từng thấy qua chuyện này!”
Trên suốt quãng đường chúng tôi tiến lại gần, Cổ bà đã đánh giá chúng tôi vô số lần.
Ánh mắt như ngâm độc.
“Chúng mày là ai, đến đây làm gì?”
Giọng nói vẫn chói tai, như có ai đó bóp chặt cổ họng bà ta.
Mẹ kế lập tức quỳ sụp xuống: “Con gái tôi bị trúng cổ, xin Đại cổ sư xem giúp!”
Vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra đống vàng đã chuẩn bị sẵn, hai tay nâng cao quá đầu.
Có thỏi vàng, cục vàng, dây chuyền vàng, mặt dây chuyền vàng, hoa tai vàng, nhẫn vàng… Dưới ánh nắng, tất cả đều lấp lánh chói mắt.
Sắc mặt ba tôi đầy tiếc nuối.
Cổ bà chỉ liếc mắt qua đống vàng, rồi đưa ánh mắt về phía ba tôi.
“Mày tên là gì?”
“Phó… Phó Kinh Luân.”
“Bọn họ là gì của mày?”
“Vợ và con gái.”
Cổ bà phát ra một tiếng cười quái dị từ trong cổ họng, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng lại cười.
Khè khè khè khè.
Giống như chiếc quạt máy cũ kỹ đang rít lên từng cơn.
22
Ánh mặt trời như lạnh đi một chút.
Cổ bà lúc này mới ra hiệu cho chúng tôi theo bà ta vào trong sân.
Bà ta đi rất chậm, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ oai phong lẫm liệt khi bước ra khỏi sân lúc nãy, thậm chí bước chân còn loạng choạng.
Tôi nghĩ, chắc bà ta đã đoán ra rồi.
Con gái bà vì tình mà bôn ba, cuối cùng lại bị phản bội thê thảm…
Thật ra nhiều năm trước, bà ta đã không còn con gái nữa rồi!
Trong khoảnh khắc xúc động, tôi bước vội lên phía trước, ba bước thành hai, chạy tới đỡ bà ta: “Bà ơi, để con đỡ bà!”
Bà ta quay đầu nhìn tôi, ngón tay khô quắt như móng gà bấu chặt lấy cánh tay tôi, giọng nói khàn khàn như kim loại cọ vào nhau: “Mày không sợ ta?!”
Tôi sợ!
Nhưng Dì Thanh nói, bà là bà ngoại tôi…
Cổ trùng trong cơ thể tôi ở đây cũng cảm thấy rất an yên.
Tôi nghiến răng, cố gắng không nhìn vào gương mặt đáng sợ của bà ta.
“Mày tên gì?” Giọng bà ta dịu đi một chút.
“Bạch Chỉ.” Tôi cũng khẽ đáp lại.
Bà ta “ừm” một tiếng, không nghe ra chút cảm xúc nào.
23
Chúng tôi bước qua bậc cửa.
Trong sân có một con gà trống lớn màu đỏ chót, đầu ngẩng cao, bộ lông mượt mà bóng bẩy, màu sắc rực rỡ lạ thường.
Mào gà to lớn đỏ au, trông như được nhúng trong máu.
Bàn chân đen tuyền của nó sải bước mạnh mẽ trên sân, mỗi bước đi phát ra tiếng “kẽo kẹt” chói tai.
Tiếng “kẽo kẹt” đó phát ra bởi trên mặt đất đầy rẫy tàn tích của bọ cạp, nhện, cóc, thạch sùng và các loại độc trùng khác, trong đó nhiều nhất là xác bọ cạp.
Mẹ kế và Phó Hoàn Nhiên dìu nhau đi từng bước run rẩy, ánh mắt lén lút liếc nhìn xung quanh sân, bước chân đầy sợ hãi.
Ba tôi đi sau cùng.
“Rầm!”
Cánh cửa sân bất ngờ đóng sầm lại.
Cả bốn người chúng tôi đều giật mình quay lại, thì thấy trên cánh cửa có một con rắn đen khổng lồ đang cuộn mình!
Nó há miệng rộng, lè lưỡi phì phì, cái đuôi dài đập mạnh liên hồi.
Tầm mắt tôi đảo quanh, chỉ thấy trên xà nhà, dưới mái hiên, vô số con rắn đang cuộn mình, đỏ có, xanh có, trắng có, đen có…
Không có ngoại lệ, tất cả đều có đầu hình tam giác, cặp mắt âm u lạnh lẽo.
Không có loài nào là độc nhất, chỉ có loài độc hơn.
Ít nhất cũng phải có cả trăm con!
Điều kinh khủng hơn là, những con rắn trên xà nhà vẫn đang không ngừng, từng con từng con bò ra!
Tôi bỗng nhận ra:
Đây là bẫy đóng cửa giết người!
Ngay từ lúc nhận cuộc gọi từ ba tôi và biết mẹ tôi đã mất, Dì Thanh đã lên kế hoạch cho màn kịch này rồi!
Nhiệt độ trong sân như giảm đi mười độ.
Mẹ kế và Phó Hoàn Nhiên cùng run lên bần bật, tiến sát lại gần ba tôi hơn nửa bước.
“Con gà khi nãy đâu rồi?” Mẹ kế run lẩy bẩy hỏi.
“Đi rồi.” Tôi đã nhìn thấy nó rời đi.
“Tại sao lại đi?!” Giọng mẹ kế cao lên vài phần, bà ta quay lại níu lấy ba tôi.
Ba tôi đứng sững như tượng đá.
Hai mắt trợn trừng nhìn bức tường trong phòng chính, toàn thân run rẩy như cầy sấy, đôi môi run run không ngừng.
“Bạch Thược… Bạch Thược là gì của bà?!” Ông ta hét lên hỏi Cổ bà.
Mẹ kế nhìn theo ánh mắt của ba tôi: Trên tường treo mấy hàng di ảnh, tấm cuối cùng chính là mẹ tôi!
Sắc mặt mẹ kế còn khó coi hơn ba tôi, bà ta đẩy mạnh ba tôi một cái, nắm lấy Phó Hoàn Nhiên rồi lao ra ngoài.
“Không chữa nữa! Chúng tôi không chữa nữa! Thả chúng tôi đi!”
Hai mẹ con bà ta chỉ chạy được ba bước, vô số rắn độc đã chặn kín đường lui, đồng loạt lè lưỡi phì phì.
“Muộn rồi!”
Tiếng cười khàn khàn lại vang lên, Cổ bà quát lớn.
“Bạch Thược là con gái ta! Con gái nhà họ Hắc Miêu chúng ta chưa từng bị người ta bắt nạt như thế này bao giờ!”
Trong sân.
Chỉ cần chỗ nào có khe hở, liền phát ra tiếng sột soạt.
Bọ cạp, nhện, cóc, thạch sùng, rết, kiến… Như không tốn tiền mà liên tục bò ra ngoài! Chúng vượt qua tôi và Cổ bà, bao vây lấy ba người họ.
Cảnh tượng này đáng sợ hơn nhiều so với ảo giác trước đây của Phó Hoàn Nhiên.
Cô ta hét lên thảm thiết, giật tóc, đập chân tại chỗ, khuôn mặt méo mó vì sợ hãi.
Ba tôi và mẹ kế thì bình tĩnh hơn.
Hai người cùng quỳ phịch xuống đất, không ngừng dập đầu lạy Cổ bà, “cộp cộp cộp”.
“Mẹ! Con sai rồi! Là con phụ bạc Bạch Thược! Xin bà tha cho con!”
“Bà ngoại Bạch, tất cả là lỗi của gã đàn ông tồi này! Hắn lừa con gái bà, rồi lại lừa tôi! Tất cả mọi chuyện xấu xa đều do hắn làm!”
Bọn họ thực sự sợ hãi, trán đập xuống đất đến tóe máu.
Độc trùng ngửi thấy mùi máu tươi càng thêm kích động, chúng bò lên người họ, từng con há miệng cắn mạnh.
Ba người họ lăn lộn trên đất, đau đớn quằn quại.
“Phụ nữ Miêu chung tình, nhưng đàn ông trên đời này hầu hết vô tình.
“Phụ nữ Hắc Miêu chúng ta, ngày đại hôn sẽ hạ Đồng Tâm cổ lên chồng, một khi người đàn ông phản bội, sẽ bị bách trùng cắn xé mà chết.
“Mày không chết, chỉ có một khả năng, Bạch Thược trước khi cổ phát tác đã tự tay bóp chết Mẫu cổ, vì vậy, cơ thể của con bé ngày càng yếu!
“Chúng mày… đều đáng chết!”
Cổ bà càng nói càng kích động, đôi tay gầy guộc múa may, như thể muốn tự tay bóp chết ba tôi.
Ba tôi trong cơn hoảng loạn, bỗng nhiên chỉ vào tôi: “Nó tên là Bạch Chỉ! Là con gái của Bạch Thược, cháu ruột của bà! Nó mới 19 tuổi, vừa đỗ đại học! Nếu tôi chết rồi, sẽ không ai nuôi nó nữa!”
Đôi tay đang múa may điên cuồng của Cổ bà chậm lại, đám trùng độc trên mặt đất cũng khựng lại.
Trên người ba tôi và mẹ kế chi chít vết sưng tấy, mảng lớn đen thui chồng lên nhau, rõ ràng là trúng độc rất nặng.
“Ta cho chúng mày một con đường sống.” Cổ bà nói.
“22 năm trước, Bạch Thược vì muốn lấy mày, đã phải bò ra khỏi biển trùng rắn này, sau đó dưỡng thương suốt nửa năm trời.
“Nếu chúng mày cũng có thể bò ra khỏi đây, ta sẽ tha cho chúng mày!”
…
Không ngờ, ba người họ thực sự đã bò ra ngoài!
Tôi rất ngạc nhiên, nhiều độc trùng như vậy, cắn nát người họ mà vẫn sống được sao? Điều khiến tôi thắc mắc hơn nữa là, sức mạnh của Đại cổ bà Hắc Miêu sao lại không giống trong truyền thuyết nhỉ?
Nhưng tôi không dám hỏi, nghi ngờ sức mạnh của cổ sư là điều cấm kỵ.
Cổ bà… Không, phải gọi là ngoại bà, ngoại bà giữ tôi lại hai ngày.
Bà hỏi tại sao tôi yểm cổ Phó Hoàn Nhiên, cũng hỏi về cuộc sống nhiều năm qua của tôi, tôi đều kể thật.
Hai ngày sau.
Bà bảo tôi có thể rời đi, dặn tôi sau này phải sống tốt.
Bà nói, bản mệnh cổ của mẹ tôi, bà có thể lấy ra cho tôi, nhưng con cổ đó có thể bảo vệ tôi, nên cứ giữ lại.
Bà nói, khi mẹ tôi rời đi, thực ra đã bị trục xuất khỏi gia tộc, tôi không cần phải giữ mình trong đại sơn.
Bà nói, khi nhớ bà, tôi có thể trở về thăm bà.
24
Vài ngày sau, tôi trở về Thành Đô.
Chào đón tôi là ba tôi, mẹ kế và tin tức về cái chết của Phó Hoàn Nhiên.
Trên đường về, họ gặp tai nạn xe hơi, ba tôi đã uống rượu, xe lao khỏi đường cao tốc, cả ba người chết ngay tại chỗ.
Vì vậy, tôi thừa kế toàn bộ tài sản của gia đình và đăng ký vào trường Đại học Nông nghiệp Hoa Nam mà tôi mong muốn.
Nhân tiện, tôi cũng đến đồn cảnh sát để đổi tên.
25
Một ngày nọ, tôi gọi điện cho Dì Thanh.
“Dì Thanh, cái chết của ba con và họ… thật sự là tai nạn sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Một ngày khác, tôi trò chuyện cùng ngoại bà.
“Ngoại bà, cái chết của ba con và họ… thật sự là tai nạn sao?”
“Bà đoán xem.”
(Toàn văn hoàn)