NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Next

Có Phước Mà Không Biết Hưởng - Chương 1

  1. Home
  2. Có Phước Mà Không Biết Hưởng
  3. Chương 1
Next

1.

Tôi đang nằm trên giường lướt điện thoại thì thấy một bài đăng.

“Tôi đang mang thai, vậy mà mẹ chồng lại bắt tôi ăn sâu! Nhìn thôi cũng muốn ói rồi đó được không? #mẹchồngácđộc #quanhethonggia”

Ảnh đính kèm là vài sợi đông trùng hạ thảo.

Ờ…

Khóe miệng tôi giật nhẹ, bài này chắc chắn là đăng câu tương tác?

Vì tò mò nên tôi nhấn vào xem bình luận.

Quả nhiên, phần lớn mọi người đang mỉa mai.

“Ủa là bà chưa từng thấy đông trùng hạ thảo hả?”

“Mẹ chồng bà chắc là có lòng tốt thôi, giờ đông trùng đắt xắt ra miếng mà.”

“Không dám sinh con trai nữa, vớ phải bà con dâu kiểu bà thì mẹ chồng xui xẻo thiệt.”

…

Tôi tưởng đây chỉ là bài câu view bình thường.

Không ngờ chủ bài viết trả lời rất nghiêm túc.

“Người ta mua đông trùng hạ thảo giá cả trăm một gram, còn cái này mẹ chồng đưa tôi một ký ba chục nghìn. Các người từng thấy đông trùng nào rẻ vậy chưa?”

Đúng là sau câu trả lời đó, không còn ai mỉa mai nữa.

“Đừng ăn nữa, coi chừng trúng độc.”

“Đâu phải đông trùng gì, rõ là hàng rởm công nghệ.”

“Ủng hộ chủ thớt!”

…

Tôi nghĩ, nếu mẹ chồng chị ta không giấu giếm gì, chỉ là không biết giá, nghe người ta nói tốt cho sức khỏe nên mua, thì cùng lắm là mua nhầm, không phải cố tình hại người.

Nếu là có lòng tốt, mà lại bị lôi lên mạng cho người ta phê phán, vậy là quá đáng.

Tôi thấy hơi áy náy nên để lại vài bình luận:

“Có thể người lớn không biết giá, nghe nói tốt cho sức khỏe thì mua thôi. Đã là có ý tốt, nên tránh mâu thuẫn vì chuyện nhỏ này.”

Không ngờ, mấy câu nhẹ nhàng đó lại đụng ngay chỗ nhạy cảm của chị ta.

Chị ta nổi điên, xối xả chửi tôi một trận.

“Con mắt nào của mày thấy bà ta có ý tốt?

Mày là kiểu giả tạo thánh thiện à?

Lấy lòng tốt của người khác ra mà vênh váo như đúng rồi ha!

“Nếu mẹ chồng mày cho mày ăn đồ giả, mày có ăn không?

Lỡ mày trúng độc nhập viện chết luôn thì mày cũng không trách chứ gì?

“Mẹ mày mang thai mày mà bị bà nội mày ép ăn hàng rởm, mày chết từ trong bụng, mày còn thấy bà ta đúng à?

“Hơn nữa, mẹ chồng tao không biết giá đông trùng sao?

Con gái bả là sếp công ty lớn, kiếm cả triệu mỗi năm!

Con gái bả mua cua hoàng đế cho bả, bả để trong tủ lạnh không cho tao ăn, mà lại cho tao ăn hàng ba chục một ký!

Gọi là có lòng tốt hả?” …

Bà này như pháo đấy, chạm nhẹ là nổ.

Mà tôi nhớ đâu đó từng đọc là phụ nữ mang thai không nên ăn cua?

Với lại mẹ chồng chị ta có ăn một mình đâu, để tủ lạnh chắc chờ đẻ xong mới ăn?

Điều làm tôi sốc nhất là chị ta chửi luôn cả người nhà tôi.

Tôi cực kỳ ghét phải dây dưa với kiểu người rối loạn cảm xúc như vậy, nên định vào trang cá nhân chị ta để chặn.

Kết quả khiến tôi há hốc mồm.

Ảnh nền trang cá nhân đó là ảnh selfie của chị dâu tôi – Lạc Lệ.

Một dự cảm chẳng lành dâng lên, không lẽ cái người thần kinh hoang tưởng này lại chính là chị dâu tôi?

Trong ấn tượng của tôi, chị dâu hiền lành, đối xử với mẹ tôi rất tốt.

Tôi không thể tưởng tượng nổi sau lưng chị ta lại như vậy.

Nhưng sự thật là…

IP, ảnh đại diện, ảnh selfie trong các bài viết đều chứng minh rõ ràng: Chính là chị dâu tôi!

2.

Đã xác định được thân phận thì mọi chuyện cũng nhanh chóng rõ ràng.

Cái đống đông trùng hạ thảo giá ba chục một ký kia là do tôi mua cho mẹ, mà giá thật không phải ba chục mà là bốn trăm nghìn một gram, cả ký tốn hơn hai trăm triệu.

Nguyên nhân là gần đây mẹ tôi hay ho, nghe nói đông trùng trị ho tốt, nên tôi dùng tiền thưởng cuối năm mua cho mẹ.

Tôi không nói thật giá với mẹ.

Khi mẹ hỏi, tôi chỉ bảo ba chục một ký, rẻ.

Nhưng giờ nghĩ lại chắc mẹ vẫn thấy đắt.

Có thể mẹ tiếc không dám ăn, lại nghe nói tốt cho bà bầu nên đem cho Lạc Lệ.

Mẹ tôi thật thà, không biết nói dối.

Lạc Lệ hỏi giá, mẹ chắc cũng ngây thơ nói ba chục một ký.

Vốn chuyện này chỉ là hiểu lầm.

Mẹ tôi không giấu giếm, nhưng Lạc Lệ lại nghĩ theo chiều hướng ác độc nhất, đem mẹ tôi lên mạng bêu riếu.

Tôi xem các bài viết khác của chị ta, toàn là than phiền mẹ tôi.

“Thấy mẹ chồng là bực, phải làm sao?”

“Đồ ăn mẹ chồng nấu khó nuốt quá, làm sao đây?”

“Có chiêu nào trị mẹ chồng thâm độc không mấy chị?”

Ảnh chị ta đăng toàn là chụp lén mẹ tôi, trông mẹ giống như giúp việc, nấu ăn, dọn dẹp, khuôn mặt mệt mỏi, nhìn già hơn tuổi thật rất nhiều.

Tôi thấy đau lòng.

Gần đây công việc bận rộn, thấy mẹ xuống sắc nhưng mẹ bảo do đánh bài mệt, tôi cũng chỉ khuyên mẹ giữ sức khỏe, không để tâm lắm.

Không ngờ đâu phải chơi mệt, mà là bị chị dâu hành cho kiệt sức!

Từ khi Lạc Lệ biết mình có bầu hai tháng trước, chị ta nghỉ việc, bắt mẹ tôi qua nhà chăm từng bữa ăn.

Mẹ tôi ngày nào cũng nấu đủ món ngon bổ dưỡng, lo hết việc nhà, thậm chí còn giặt cả đồ lót cho chị ta.

Vậy mà mẹ tôi được đáp lại bằng gì?

“Con mẹ chồng ác độc”

“Nhìn thấy là bực”

“Muốn cho bà ta đau bụng”

…

Còn mẹ ruột chị ta thì sao?

Lúc cưới lấy luôn hơn hai trăm triệu tiền cưới cho riêng, suốt thời gian con gái mang thai không bỏ ra đồng nào, chẳng làm gì.

Thế mà chị ta cứ nhớ mãi ơn mẹ ruột.

Sinh nhật mẹ ruột hai tháng trước, chị ta mua vòng tay vàng hơn hai chục triệu.

Còn sinh nhật mẹ tôi một tuần sau đó, chỉ gửi một câu: chúc mừng sinh nhật.

Lòng người sao lại lạnh lẽo đến vậy?

Tại sao có thể ích kỷ đến thế?

Mẹ ruột là mẹ, còn mẹ chồng thì không phải?

Mẹ chồng không chỉ bỏ tiền ra cưới vợ cho con trai mà còn phải hầu hạ như người hầu?

Lý gì chứ?

Sau khi đọc hết các bài của chị ta, tôi quyết định đón mẹ về sống cùng tôi.

Đã không cần sự chăm sóc của mẹ tôi thì cứ để mẹ ruột chị ta lo.

Dù gì mẹ ruột thì chắc chắn sẽ không hại mình, đúng không?

Tôi lập tức xin nghỉ phép, mở app đặt vé máy bay về nhà.

“Đing… đing…”

Là cuộc gọi từ Lạc Lệ.

Giờ này gọi tôi làm gì?

Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn bắt máy.

Chị ta không còn vẻ hung dữ chửi rủa nữa, lại quay về giọng ngọt ngào nhỏ nhẹ như trước.

“Yên Yên, báo cho em tin vui nè. Chị có bầu rồi! Vừa tròn ba tháng.”

“Ừm, chúc mừng.”

Thấy tôi lạnh nhạt vậy, chị ta hơi khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Cảm ơn em nha.

À đúng rồi Yên Yên, tiền thưởng cuối năm của em được phát rồi đúng không?

Chị với anh trai em có bàn một chút, giờ sắp sinh con rồi, tốt nhất nên trả hết khoản vay mua nhà trước khi sinh, như vậy sau này đỡ áp lực.

Em xem em có thể góp được bao nhiêu?” 3.

Nếu là trước kia, nể mặt anh trai thì có lẽ tôi sẽ cho chị ta mượn vài chục triệu.

Nhưng đó là chuyện của trước kia.

Giờ thì, một đồng tôi cũng không muốn để chị ta chiếm lợi!

“Em cũng chẳng có tiền đâu chị, mới mua nhà xong, vừa đặt cọc xong là chẳng còn đồng nào cho tiền sửa nhà với trả góp.”

Câu này cũng không sai, tôi đúng là vừa mua nhà thật, nhưng cũng không đến nỗi túng thiếu.

Cho nên, cũng chẳng tính là nói dối.

Nghe tôi nói vậy, giọng chị ta rõ ràng là không vui.

“Mua nhà? Yên Yên, em không phải bịa cớ để khỏi cho tụi chị mượn tiền đấy chứ? Em nói thẳng không muốn cho mượn thì được rồi, anh em với chị đâu có trách gì em.”

Chị ta mấy câu đã biến tôi thành kẻ nói dối, ích kỷ, còn bản thân thì đứng trên cao đạo đức.

Tôi biết đây là trò khích tướng.

Nhưng giờ tôi đã nhìn thấu bản chất con người chị ta, chẳng đời nào mắc bẫy.

Không những không mắc, tôi còn thấy chị ta thật buồn cười.

“…Muốn em đưa giấy tờ nhà ra cho chị xem không?”

Lúc này chị ta mới có vẻ tin lời tôi nói là thật.

“Em thật sự mua nhà rồi à?”

“Ừ.”

“Con gái mà mua nhà làm gì? Em chưa kết hôn, mua nhà sớm thế để rồi sau này cho nhà chồng hưởng ké à! Anh chị còn chưa trả hết tiền nhà, em có tiền không chịu giúp lại im im đi mua nhà, trên đời sao có đứa em nào như em vậy?”

Chị ta khỏi cần giả vờ, nói toẹt hết những gì nghĩ trong bụng ra.

Tôi vốn đã đoán được phản ứng của chị ta.

Vì những suy nghĩ đó, chị ta từng viết đầy trong mấy bài đăng trước.

“Em chồng tôi kiếm được cả trăm triệu mỗi năm, tiền cô ta kiếm trước khi lấy chồng thì là của tôi! Cô ta chỉ có mỗi anh chồng tôi là anh trai, không giúp tụi tôi thì giúp ai?”

Trong mắt chị ta, con gái trong nhà sinh ra là để phục vụ anh em trai.

Trước khi lấy chồng phải dồn hết tiền bạc cho anh trai, tiền cưới cũng phải đưa về nhà để lo cưới vợ cho em trai mình.

Tôi: ha, tôi thà đem quyên góp còn hơn cho chị!

Thấy tôi im lặng, chị ta tưởng tôi bị lay động nên càng cố thuyết phục.

“Haizz, thôi thì em cũng mua rồi, chị không trách nữa. Chỉ cần em sang tên căn nhà đó cho chị là được. Cùng lắm tụi chị đem cho thuê, có khi kiếm đủ tiền trả góp. Em trả thêm tiền sửa nhà, em cũng có thể chọn một phòng ở. Như vậy sau này không sợ bạn trai lừa, có chỗ ở, chị làm vậy cũng là vì lo cho em thôi.”

???

Chị ta đang mơ gì vậy?

Tôi giả vờ không hiểu.

“Chị tốt với em quá, biết em khó khăn nên định mua nhà giúp em nữa. Nhà em giờ giá thị trường là 5 tỷ 3, mình là người nhà với nhau, em bớt cho chị chút, chỉ cần 5 tỷ là em bay về làm thủ tục sang tên liền. Nhưng tiền sửa nhà thì em không chi đâu, tụi chị ở thì lo mà sửa, phòng em không ở thì đem cho thuê kiếm lời trả góp cũng được.”

Lạc Lệ sững người một lúc, rồi tức giận hét lên.

“Ý em là gì? Em không đồng ý hả?”

“Em là em gái mà không giúp gì cho nhà mình, chẳng lẽ tiền kiếm được định để hết cho nhà chồng sao? Ba mẹ nuôi em lớn thế này là vô ích à?”

Tôi tức mà bật cười.

Nói chuyện kiểu vòng vo với thể loại này đúng là phí sức, vì não chị ta không tiếp thu nổi.

Thôi cứ nói thẳng luôn.

“Chị thật sự không hiểu tiếng người à?”

“Em nể mặt ba mẹ mới để chị giữ thể diện, ai ngờ chị lại không biết xấu hổ! Mua nhà bằng tiền mình mà còn đòi em sang tên cho chị? Mặt chị to ghê ha? Đúng là bà già chui chăn – làm em cười chết được!”

“Khuyên chị câu cuối, muốn nhà thì tự kiếm tiền mà mua! Đừng mơ lấy của người khác, không rồi dính vào pháp luật là nhà em không lo đâu đó!”

Nói xong, tôi cúp máy cái rụp.

Sau đó chặn hết liên lạc với chị ta.

Next

Comments for chapter "Chương 1"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com