NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Có Phước Mà Không Biết Hưởng - Chương 2

  1. Home
  2. Có Phước Mà Không Biết Hưởng
  3. Chương 2
Prev
Next

4.

Rạng sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại của anh trai đánh thức.

Tôi biết chắc là chị dâu mách lẻo rồi, nhưng muốn biết thái độ của anh ra sao, nên bắt máy.

“Em à, ăn cơm chưa?”

Ăn cơm?

Ngoài cửa sổ vẫn tối đen, đồng hồ đầu giường chỉ đúng số 3.

Tôi hơi bực.

“Có khi anh muốn hỏi em ăn khuya chưa thì đúng hơn?”

Nghĩ một chút, tôi thở dài.

“Thôi khỏi vòng vo, chị dâu bảo anh gọi đúng không? Nói luôn đi.”

Anh tôi cũng không giả vờ nữa.

“Ừ, mình là người nhà, có gì thì giải quyết chứ đừng để trong lòng, phải không?”

Đúng thật, chưa để qua đêm mà mới 3 giờ sáng đã gọi rồi.

“Nghe chị mày nói, em mới mua nhà hả?”

“Ừ, sao vậy?”

Tôi cố tỏ ra thản nhiên nhưng trong lòng đang đoán phản ứng của anh.

Anh cười cười.

“Không có gì, anh chỉ hỏi vậy… á!”

Còn chưa nói hết, đã nghe tiếng anh hét lên.

“Vô dụng! Nãy giờ tao nói gì hả?”

“Không đòi được thì tao về nhà mẹ đẻ luôn bây giờ!”

Dù cố nói nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng chị dâu.

Gọi là “âm mưu to tiếng” chắc cũng được.

Tôi im lặng, muốn xem anh tôi sẽ chọn bên nào.

Cuối cùng, anh cũng lên tiếng.

“Yên Yên à, cháu em sắp chào đời rồi. Em là cô nó, chắc cũng muốn cháu có khởi đầu tốt đúng không? Anh nghe nói có nhà ở thành phố lớn thì con mới học được trường tốt. Mà em thì chưa có bạn trai, chưa có con, cũng chưa cần nhà gần trường. Hay là em để tên anh trong sổ đỏ đi? Đợi cháu học xong đại học anh sang tên lại cho em.”

“Em yên tâm, anh không chiếm của em đâu.”

Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe xong vẫn thấy chua xót.

Không ngờ người anh từng che chở tôi từ nhỏ, lại thành ra thế này sau khi lấy vợ.

Khiến tôi thấy xa lạ đến đau lòng.

“Em không đồng ý.”

Giọng tôi cứng rắn, dứt khoát.

Anh nghe xong, giọng nghiêm lại.

“Là sao? Em còn không tin anh hả? Mình là người nhà mà.”

Tôi thấy buồn cười.

“Đã là người nhà, thì ai cho ai chẳng giống nhau? Vậy đi, anh bán nhà, lấy tiền đó cho em sửa nhà được không?”

Cuối cùng anh tôi cũng không chịu nổi.

“Tên khốn này! Sao em giờ thành ra chua ngoa thế hả?”

“Chỉ vì cái nhà mà làm lớn chuyện như vậy sao?”

“Anh thật thất vọng! Em ở thành phố lớn quen rồi, đến người thân cũng không nhận à? Hồi nhỏ anh thương em biết bao, gom từng đồng mua kẹo cho em. Giờ nhờ giúp một chuyện, em nói chuyện như dao cứa vào lòng, lạnh lùng quá!”

Nghe mấy lời đó, tôi hoàn toàn chết lặng.

Tôi thật sự không hiểu, người anh từng bảo vệ tôi, từng nhận lỗi thay tôi, từng đánh nhau vì bị bạn bắt nạt tôi…

Giờ đã biến đi đâu mất rồi?

Còn người khoác da anh tôi, chỉ chăm chăm vào tài sản của tôi này, là ai?

“Từ nay đừng gọi em là em gái nữa, em cũng không có người anh như vậy.”

Trong lúc anh còn ngẩn người, tôi dứt khoát cúp máy.

Nói xong tất cả, toàn thân tôi như rút cạn sức lực, mềm nhũn ngồi xuống giường.

Khoảnh khắc đó, tôi chợt tỉnh ra – tôi đã không còn người anh trai ấy nữa.

Tôi bắt đầu nghĩ, rốt cuộc tiền là thứ gì?

Chỉ là dãy số vô tri, nhưng sao lại có sức mạnh khuấy đảo lòng người, khiến máu mủ quay lưng, đâm chém nhau như kẻ thù?

Tôi chưa từng là người tham tiền.

Tôi vẫn xem anh là ruột thịt.

Nếu anh bệnh nặng cần nhiều tiền cứu chữa, tôi sẵn sàng bán nhà lấy tiền chữa bệnh.

Nhưng nếu anh định tính toán với tôi, thì xin lỗi, tôi không ngu để bị lợi dụng đâu.

5.

Tôi trở về nhà.

Mẹ thấy tôi về, vui đến mức mắt nheo lại thành một đường.

“Sao về mà không báo trước một tiếng? Mẹ chẳng kịp chuẩn bị gì cả, còn chưa mua đồ ăn nữa kìa.”

“Công ty con nghỉ được mấy hôm?”

Nhìn thấy tóc mẹ lại mọc thêm vài sợi bạc, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng hằn sâu hơn trước.

Ba tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, một mình mẹ nuôi tôi và anh trai lớn lên, bao nhiêu vất vả chẳng nói hết được.

Giờ mẹ đã có tuổi, cả tôi và anh đều có công việc ổn định, vậy mà mẹ vẫn phải chăm chị dâu đang mang thai, rồi sau này còn phải trông cháu cho họ.

Mẹ đã hy sinh quá nhiều cho gia đình nhỏ của anh tôi, vậy mà chị dâu lại lên mạng nói về mẹ như thế.

Trong lòng tôi thấy buốt nghẹn.

Mẹ nắm lấy tay tôi, ngồi xuống ghế cùng tôi nói chuyện một hồi lâu.

“Mẹ, chị dâu đối xử với mẹ thế nào?”

Tôi không nhịn được mà hỏi.

Mẹ thoáng lộ ra chút ngượng ngùng, nhưng lập tức nặn ra một nụ cười.

“Chị con tốt với mẹ lắm, có gì ngon cũng nghĩ tới mẹ, đối với mẹ cũng giống như đối với mẹ ruột vậy.”

“Con nhìn xem, bộ đồ này là chị con mua cho mẹ đó, đẹp không?”

Nói rồi, mẹ còn đưa tay vuốt vuốt chiếc áo như trân bảo.

Nhưng mà, mẹ à…

Chúng ta là mẹ con ruột thịt mà.

Mẹ thật sự vui, hay chỉ đang cố gắng nở nụ cười, chẳng lẽ con không nhìn ra sao?

Hơn nữa, bộ đồ đó là con mua cho mẹ mà…

Từng đợt đau như kim châm lan ra trong lòng tôi.

Bất chợt, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

6.

Là chị dâu.

Vừa thấy mẹ tôi, chị ta đã bắt đầu trách móc.

“Sao giờ còn chưa qua nấu cơm cho tôi? Giờ mấy giờ rồi? Mẹ tính để cháu đích tôn của mẹ chết đói à?”

Mẹ tôi giống như đứa trẻ bị người lớn mắng, đứng yên đó, vò góc áo, không biết phải làm sao.

Mẹ không ngừng xin lỗi.

“Mẹ quên mất, Lệ Lệ con đừng giận, đừng để ảnh hưởng đến em bé!”

“Con muốn ăn gì? Mẹ làm liền cho con.”

Nhưng chị ta chẳng hề nể mặt.

“Giờ mới nấu? Nấu xong thì tôi ăn lúc nào? Mau đi mua ngoài đi! Tôi muốn ăn tôm càng ở chỗ đường Bắc ấy!”

Mẹ tôi lưỡng lự, run rẩy mở miệng.

“Nhưng bác sĩ bảo, tôm càng lạnh bụng, con mang thai không nên ăn đâu…”

Chị ta nổi đóa.

“Cái này không được ăn, cái kia không được ăn, mẹ muốn tôi chết đói à!”

Nói xong, chị ta còn đẩy mẹ tôi một cái.

Mẹ tôi loạng choạng suýt nữa thì ngã.

Tôi vội lao tới đỡ.

May mà tôi nhanh tay, nếu không, cái góc bàn nhọn hoắt sau lưng mẹ kia, hậu quả thật không dám nghĩ đến.

Tôi giận đến run người, lập tức trở mặt.

“Lạc Lệ! Chị đối xử với mẹ tôi như thế đấy à? Lương tâm chị bị chó gặm rồi sao?”

“Mẹ tôi cực khổ ngày đêm lo cho chị, chị không chỉ ăn nói khó nghe mà còn ra tay đánh bà, chị muốn bà bị thương chết thì mới vừa lòng à? Chị độc ác đến mức đó sao?”

Lạc Lệ thấy tôi bất ngờ xuất hiện thì sững lại.

Sau đó, mắt đảo một vòng, khoé miệng nhếch lên một nụ cười khinh khỉnh đầy mỉa mai.

“Xì.”

“Mẹ chị chăm tôi không phải chuyện đương nhiên à? Tôi đang mang cháu đích tôn của bà ấy đấy! Hơn nữa tôi nói sai chỗ nào? Cái gì bà cũng không cho tôi ăn, chẳng phải vì tiếc tiền không muốn mua sao?”

“Hai mẹ con các người cùng một ruột, ngoài mặt thì hay ho lắm, chứ đụng tới nhờ vả thì chẳng khác gì giết người.”

Đúng là chuyện bi hài – ơn một bát, thù cả nồi.

Cho dù tôi từng mua quà cho chị ta bao nhiêu, giúp đỡ chị ta bao nhiêu, chỉ cần tôi không chịu sang tên nhà, thì trong mắt chị ta tôi vẫn là người xấu.

Cho dù mẹ tôi đã nấu biết bao bữa cơm, làm biết bao việc nhà, chỉ cần một lần không làm theo ý chị ta, cũng trở thành kẻ ác.

Tôi và mẹ vì chị ta mà bỏ ra quá nhiều, cuối cùng lại biến thành kẻ thù.

Tôi nhìn thẳng vào mắt chị ta, không muốn nói thêm một lời nào nữa.

“Cút khỏi đây.”

Nói xong, tôi trực tiếp “tiễn” chị ta ra cửa, rồi “rầm” một tiếng đóng sập lại.

Chị ta đứng ngoài chửi rủa một hồi, thấy không ai quan tâm mới lảm nhảm bỏ đi.

Trước khi đi còn văng lại một câu:

“Được lắm, Tống Yên, mày gan to đó! Chờ mà xem!”

5.

Tôi trở về nhà.

Mẹ thấy tôi về, vui đến mức mắt nheo lại thành một đường.

“Sao về mà không báo trước một tiếng? Mẹ chẳng kịp chuẩn bị gì cả, còn chưa mua đồ ăn nữa kìa.”

“Công ty con nghỉ được mấy hôm?”

Nhìn thấy tóc mẹ lại mọc thêm vài sợi bạc, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng hằn sâu hơn trước.

Ba tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, một mình mẹ nuôi tôi và anh trai lớn lên, bao nhiêu vất vả chẳng nói hết được.

Giờ mẹ đã có tuổi, cả tôi và anh đều có công việc ổn định, vậy mà mẹ vẫn phải chăm chị dâu đang mang thai, rồi sau này còn phải trông cháu cho họ.

Mẹ đã hy sinh quá nhiều cho gia đình nhỏ của anh tôi, vậy mà chị dâu lại lên mạng nói về mẹ như thế.

Trong lòng tôi thấy buốt nghẹn.

Mẹ nắm lấy tay tôi, ngồi xuống ghế cùng tôi nói chuyện một hồi lâu.

“Mẹ, chị dâu đối xử với mẹ thế nào?”

Tôi không nhịn được mà hỏi.

Mẹ thoáng lộ ra chút ngượng ngùng, nhưng lập tức nặn ra một nụ cười.

“Chị con tốt với mẹ lắm, có gì ngon cũng nghĩ tới mẹ, đối với mẹ cũng giống như đối với mẹ ruột vậy.”

“Con nhìn xem, bộ đồ này là chị con mua cho mẹ đó, đẹp không?”

Nói rồi, mẹ còn đưa tay vuốt vuốt chiếc áo như trân bảo.

Nhưng mà, mẹ à…

Chúng ta là mẹ con ruột thịt mà.

Mẹ thật sự vui, hay chỉ đang cố gắng nở nụ cười, chẳng lẽ con không nhìn ra sao?

Hơn nữa, bộ đồ đó là con mua cho mẹ mà…

Từng đợt đau như kim châm lan ra trong lòng tôi.

Bất chợt, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 2"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com