Có Phước Mà Không Biết Hưởng - Chương 3
6.
Là chị dâu.
Vừa thấy mẹ tôi, chị ta đã bắt đầu trách móc.
“Sao giờ còn chưa qua nấu cơm cho tôi? Giờ mấy giờ rồi? Mẹ tính để cháu đích tôn của mẹ chết đói à?”
Mẹ tôi giống như đứa trẻ bị người lớn mắng, đứng yên đó, vò góc áo, không biết phải làm sao.
Mẹ không ngừng xin lỗi.
“Mẹ quên mất, Lệ Lệ con đừng giận, đừng để ảnh hưởng đến em bé!”
“Con muốn ăn gì? Mẹ làm liền cho con.”
Nhưng chị ta chẳng hề nể mặt.
“Giờ mới nấu? Nấu xong thì tôi ăn lúc nào? Mau đi mua ngoài đi! Tôi muốn ăn tôm càng ở chỗ đường Bắc ấy!”
Mẹ tôi lưỡng lự, run rẩy mở miệng.
“Nhưng bác sĩ bảo, tôm càng lạnh bụng, con mang thai không nên ăn đâu…”
Chị ta nổi đóa.
“Cái này không được ăn, cái kia không được ăn, mẹ muốn tôi chết đói à!”
Nói xong, chị ta còn đẩy mẹ tôi một cái.
Mẹ tôi loạng choạng suýt nữa thì ngã.
Tôi vội lao tới đỡ.
May mà tôi nhanh tay, nếu không, cái góc bàn nhọn hoắt sau lưng mẹ kia, hậu quả thật không dám nghĩ đến.
Tôi giận đến run người, lập tức trở mặt.
“Lạc Lệ! Chị đối xử với mẹ tôi như thế đấy à? Lương tâm chị bị chó gặm rồi sao?”
“Mẹ tôi cực khổ ngày đêm lo cho chị, chị không chỉ ăn nói khó nghe mà còn ra tay đánh bà, chị muốn bà bị thương chết thì mới vừa lòng à? Chị độc ác đến mức đó sao?”
Lạc Lệ thấy tôi bất ngờ xuất hiện thì sững lại.
Sau đó, mắt đảo một vòng, khoé miệng nhếch lên một nụ cười khinh khỉnh đầy mỉa mai.
“Xì.”
“Mẹ chị chăm tôi không phải chuyện đương nhiên à? Tôi đang mang cháu đích tôn của bà ấy đấy! Hơn nữa tôi nói sai chỗ nào? Cái gì bà cũng không cho tôi ăn, chẳng phải vì tiếc tiền không muốn mua sao?”
“Hai mẹ con các người cùng một ruột, ngoài mặt thì hay ho lắm, chứ đụng tới nhờ vả thì chẳng khác gì giết người.”
Đúng là chuyện bi hài – ơn một bát, thù cả nồi.
Cho dù tôi từng mua quà cho chị ta bao nhiêu, giúp đỡ chị ta bao nhiêu, chỉ cần tôi không chịu sang tên nhà, thì trong mắt chị ta tôi vẫn là người xấu.
Cho dù mẹ tôi đã nấu biết bao bữa cơm, làm biết bao việc nhà, chỉ cần một lần không làm theo ý chị ta, cũng trở thành kẻ ác.
Tôi và mẹ vì chị ta mà bỏ ra quá nhiều, cuối cùng lại biến thành kẻ thù.
Tôi nhìn thẳng vào mắt chị ta, không muốn nói thêm một lời nào nữa.
“Cút khỏi đây.”
Nói xong, tôi trực tiếp “tiễn” chị ta ra cửa, rồi “rầm” một tiếng đóng sập lại.
Chị ta đứng ngoài chửi rủa một hồi, thấy không ai quan tâm mới lảm nhảm bỏ đi.
Trước khi đi còn văng lại một câu:
“Được lắm, Tống Yên, mày gan to đó! Chờ mà xem!”
7.
Tôi cứ tưởng mẹ sẽ khóc lóc vì trận cãi nhau vừa rồi, tôi còn đang nghĩ nên an ủi mẹ thế nào.
Quay đầu lại, không ngờ lại thấy ánh mắt bình tĩnh của mẹ.
Mẹ nhìn tôi chằm chằm.
“Lạc Lệ gây chuyện với con đúng không? Nó bắt con làm gì?”
Tôi do dự một lúc rồi vẫn quyết định nói thật.
“Nó mượn tiền con để trả nợ nhà, con nói mình mới mua nhà, không còn tiền, thì nó lại đòi con sang tên nhà mới cho nó.”
Đến nước này rồi, chị ta đã bắt nạt mẹ đến mức đó, tôi cũng chẳng cần phải giấu giếm gì nữa.
Mặt mẹ lạnh băng, tay siết lại thành nắm đấm.
Sau đó, như nhớ ra điều gì, mẹ hỏi tiếp.
“Vậy chuyện này anh con biết chưa? Nó nói sao?”
Nghĩ tới anh tôi, tôi thở dài thật sâu.
“Anh cũng nghĩ như chị ta.”
Mắt mẹ ánh lên vẻ kinh ngạc, rồi là thất vọng không thể giấu nổi, cuối cùng là một tiếng thở dài nặng nề.
Bà hít hít mũi, hốc mắt đỏ bừng.
“Anh con… đúng là hồ đồ rồi!”
Mẹ ôm chặt lấy tôi đầy thương xót.
“Yên Yên, con chịu thiệt rồi.”
Nước mắt tôi cuối cùng không kìm được nữa, lặng lẽ tuôn ra.
“Mẹ, con thì chịu thiệt gì đâu, con chửi lại tụi nó hết rồi. Chỉ là mẹ, mẹ bị Lạc Lệ bắt nạt mỗi ngày, con nhìn mà đau lòng…”
Hai mẹ con ôm nhau dỗ dành một lúc lâu, tôi mới nói ra ý định của mình.
“Mẹ, đi với con đi. Mình đừng chịu đựng nữa, giờ con có nhà rồi, lương cũng cao, có thể để mẹ sống thoải mái.”
Nhưng vừa nghe tôi nói, mẹ lại hơi lưỡng lự.
“Nhưng mà… chị con sắp sinh rồi, giờ mẹ đi thì…”
Mẹ còn chưa nói xong, tôi đã cắt ngang.
“Mẹ!”
“Mẹ nghĩ kỹ lại đi, nó có thật sự cần mẹ chăm không? Mẹ ngày nào cũng lo cho nó ăn ngon mặc ấm, nó có cảm ơn mẹ được một câu nào chưa? Mẹ ruột nó không chăm một ngày, sinh nhật nó vẫn mua cho bà ta cái vòng tay mấy chục triệu. Còn sinh nhật mẹ thì sao? Ngoài câu ‘chúc mừng sinh nhật’, còn gì nữa không?”
“Mẹ, mẹ chồng không có nghĩa vụ nuôi con dâu, mà ngược lại cũng thế. Giờ nó đã đối xử với mẹ như vậy, sau này mẹ già rồi, mẹ còn mong nó đối tốt với mẹ sao?”
Mẹ tôi vẫn còn do dự.
“Nhưng mà anh con…”
“Mẹ, mẹ thật sự nghĩ anh không biết gì sao? Hai người nằm chung một giường, sao có thể là hai kiểu người được? Anh thân với chị dâu như vậy, tính nết chị ta thế nào anh không rõ chắc?”
Mẹ tôi cuối cùng cũng im lặng.
Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài chừng hai mươi giây.
Mẹ cúi đầu suy nghĩ rất lâu, rồi cuối cùng gật đầu.
Quyết định xong rồi, mà bụng cũng đói cồn cào, tôi liền đưa mẹ ra ngoài ăn một bữa.
Chúng tôi đến nhà hàng lớn nhất trong huyện – Phúc Nguyên Lầu – ăn một bữa no nê.
Không ngờ, bữa ăn còn chưa xong thì lại xảy ra chuyện.
8.
Anh tôi gọi điện tới với giọng đầy hoảng loạn.
“Mẹ, mẹ với Yên Yên đang ở đâu đấy?”
Mẹ tôi lúc này đang gỡ chân cua, mặt đầy mãn nguyện.
Tâm trạng bà đang rất tốt, nên không nhận ra ẩn ý trong giọng nói của anh tôi.
“Em con đưa mẹ đi ăn ở Phúc Nguyên Lầu nè con, hải sản ở đây tươi lắm đó!”
Nhưng anh tôi thì sốt ruột thật sự.
“Còn tâm trạng ăn hải sản nữa hả? Lạc Lệ bị con gái mẹ làm cho tức đến nhập viện rồi! Động thai luôn rồi đấy! Cháu đích tôn của mẹ giờ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu!”
Nghe vậy, tim tôi thắt lại, trong lòng cảm thấy có điều gì đó sai sai.
Rõ ràng là chị ta vô lý trước, tôi chỉ phản bác vài câu mà có thể khiến chị ta tức đến vậy?
Mẹ tôi thì hoảng loạn thật sự, nửa cái chân cua còn chưa ăn xong rơi luôn xuống đất.
Bà lập tức muốn lao đến bệnh viện.
Nhưng đến trước cửa phòng bệnh, tôi không vội vào ngay mà lặng lẽ ghé qua cửa sổ nhỏ nhìn vào trong.
Thấy chị dâu đang nằm yên ổn trên giường, không chút tổn hại nào.
Còn anh tôi thì ngồi bên cạnh chơi game.
Ủa, nói động thai đâu?
Hai người này sao bình thản thế?
Tôi không bước vào phòng mà kéo mẹ đi tìm bác sĩ điều trị chính của Lạc Lệ.
“Bác sĩ, tụi cháu là người nhà của Lạc Lệ, mẹ cháu định tối nay về nấu chút gì đó cho chị ấy, không biết tình trạng chị ấy hiện tại có phải kiêng cữ gì không ạ?”
Tôi không hỏi thẳng về tình hình bệnh, sợ bác sĩ không tiết lộ.
Nghe xong, bác sĩ lộ vẻ mỉa mai.
“Còn biết hỏi à? Sớm biết lo lắng thế này thì khỏi phải vào viện rồi. Thai phụ mang thai tám tháng rồi mà còn đi ăn lẩu cay tôm càng, giờ thì hay rồi, viêm dạ dày cấp tính! Không lo cho sức khỏe của bản thân cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ chứ?”
Tôi gật đầu lia lịa, tỏ ra biết lỗi.
Thấy thái độ tôi cũng tử tế, bác sĩ dịu giọng lại.
“Thôi được rồi, về nhà nấu đồ thanh đạm chút, đừng có cá thịt dầu mỡ nhiều, nhất là kiêng mấy thứ cay nóng.”
Cảm ơn bác sĩ xong, tôi dắt mẹ rời khỏi.
Trùng hợp anh tôi vừa chơi game xong đi ra ngoài, đụng ngay hai mẹ con tôi.
9.
“Mẹ?”
“Yên Yên?”
“May quá, hai người đến rồi. Đã vậy thì em ở lại nhé, anh còn phải về làm tiếp.”
Mẹ tôi theo thói quen gật đầu, nhưng tôi cản lại.
Tôi từ tốn mở miệng.
“Đứng lại đó.”
Anh tôi sững người quay lại.
“Lúc trước anh nói sao nhỉ? Là em và mẹ làm chị dâu tức tới nhập viện đúng không?”
Anh vẫn mạnh miệng.
“Ừ, vừa về từ nhà mình là thế luôn.”
Tôi cười lạnh.
“Chị ta là tự đi ăn tôm càng cay, rồi bị viêm dạ dày cấp tính. Không liên quan gì tới em và mẹ hết.”
Mặt anh có chút lúng túng, nhưng vẫn cố bào chữa.
“Ờ… là vậy thật, nhưng cũng không thể nói em không có trách nhiệm được. Nếu em đưa chị ấy đi ăn cùng thì đâu đến mức chị ấy phải ra ngoài ăn tôm càng cay? Mẹ, mẹ cũng không biết khuyên Yên Yên à? Hai người đi ăn riêng, anh không về nhà, thì chị ấy không phải đi một mình sao?”
Một tràng lý sự cùn suýt nữa khiến tôi bật cười.
Lấy vợ xong là não cũng cưới theo luôn chắc?
Tôi mắng cho anh một trận tơi tả.
“Thứ nhất. Tống Siêu, anh đừng quên, chị ta là vợ anh, đang mang thai thì người có trách nhiệm duy nhất là anh. Mẹ chăm sóc chị ấy đến giờ là vì yêu anh, chứ chị ta thì thế nào? Nói năng hỗn hào, đánh chửi mẹ anh, hôm nay nếu không có em, đầu mẹ đã đập vào góc bàn rồi! Anh có hiểu hậu quả nghiêm trọng cỡ nào không?”
“Thứ hai. Em kiếm được bao nhiêu tiền chẳng liên quan gì tới anh hết. Từ một bữa ăn cho đến căn nhà, chẳng có gì là của anh. Muốn vợ mình sống sướng thì tự đi làm đi, đừng bám lấy em! Tiền của em, tài sản của em, em giữ kỹ, anh khỏi mơ!”
“Cuối cùng. Mẹ sau này để em lo, không cần phải dè chừng chị dâu nữa. Chuyện chăm sóc vợ anh, anh tự lo hoặc bảo mẹ vợ lo đi!”
Anh tôi bị mắng đến mức mặt lúc xanh lúc đỏ, lắp bắp mãi không nói nổi một câu.
Tiếng cãi vã ồn ào khiến Lạc Lệ cũng nghe được, chị ta tức giận bước ra.
“Dựa vào đâu mà mẹ anh không chăm tôi? Tôi đang mang cháu đích tôn của nhà họ Tống đấy, là công thần nhà này! Mày – cái thứ con gái không giá trị, lấy gì lên mặt với tao? Tiền của mày, của anh mày, mày là con gái chưa chồng thì tiền kiếm được phải góp cho cái nhà này! Căn nhà cũng tiếc, mày ích kỷ vừa thôi!”
Vô lý hết chỗ nói.