Có Phước Mà Không Biết Hưởng - Chương 4
Bệnh viện đông người, lúc này xung quanh đã có một đám người tụ lại.
Nghe đến đây, mấy người đó không nhịn được bật cười.
Cái kiểu tư duy gì mà nuôi ra được người thế này?
Lạc Lệ lúc này mới phát hiện có người quay clip, mặt bắt đầu lộ vẻ hoảng loạn.
“Quay cái gì mà quay? Xoá hết video cho tôi! Xâm phạm quyền hình ảnh của tôi đấy, xoá ngay!”
Khung cảnh hỗn loạn.
Tôi không nói thêm một câu nào, nắm tay mẹ rời khỏi hiện trường trong im lặng.
10.
Sau khi về nhà, tôi và mẹ bắt đầu thu dọn đồ đạc cho bà.
Những ngày tháng sống mà phải nhìn sắc mặt người khác như thế, tôi không muốn mẹ phải chịu thêm một ngày nào nữa.
Chiều hôm đó, đoạn video trong bệnh viện đã bị lan truyền lên mạng, lượt xem khá cao.
Mặt mũi anh tôi và Lạc Lệ bị quay rõ mồn một, vẻ hung hăng của hai người họ đối lập hoàn toàn với dáng vẻ nhún nhường của mẹ tôi.
Bình luận phía dưới gần như một chiều lên án cặp đôi đó:
“Người già cực khổ chăm sóc mà không biết ơn đã đành, còn quay ra phản lại, đúng là thất đức, không bằng cầm thú!”
“Cặp này còn rình tiền và nhà của em gái, ai cho mặt mà dày vậy trời?”
“Nói em chồng là đồ vô dụng, còn mình mang thai con trai thì là công thần, ha ha, đúng là đầu óc cổ hủ, trọng nam khinh nữ đến thế cũng hiếm thấy!”
Tôi còn đang xem mấy dòng bình luận ấy thì điện thoại anh tôi lại gọi đến.
Vừa bắt máy, giọng anh đã gấp gáp truyền tới.
“Yên Yên, chắc em cũng thấy vụ trên mạng rồi. Anh biết, chị dâu em làm không đúng, anh cũng đã mắng cô ấy rồi.”
Rồi anh ta nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Nhưng mà, dù sao thì mình cũng là người một nhà, với lại chị em đang mang thai mà, lỡ tức quá xảy ra chuyện thì sao? Em giúp anh đi, lên tiếng đính chính giúp chị một chút có được không?”
Tôi suýt bật cười.
Video đã đầy đủ đầu đuôi thế rồi, còn đòi đính chính kiểu gì?
“Anh muốn em nói sao đây?”
Nghe thấy thế, anh tôi như vớ được cọng rơm cứu mạng, trả lời rất nhanh.
“Em chỉ cần nói là những gì em nói trước đó đều là bịa, anh chị thật ra rất tốt với em và mẹ, chỉ là vì cãi nhau nên em mới nói linh tinh cho hả giận.”
Ha, tưởng tôi ngốc chắc?
Nếu tôi thật sự làm thế, thì họ không sao, còn tôi sẽ trở thành đối tượng bị ném đá.
Nói dối, bôi xấu người thân, vong ơn bội nghĩa, lợi dụng dư luận — mỗi tội danh đó đủ để vùi tôi trong làn sóng phẫn nộ.
Tôi dứt khoát từ chối.
“Không đời nào! Thay vì lo đi đính chính, chi bằng ngồi lại mà tự suy ngẫm.”
Rồi tôi cúp máy thẳng.
Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt đen sâu của mẹ.
Tôi hơi lo, “Mẹ, con nói vậy mẹ không giận chứ?”
Mẹ lắc đầu.
“Mẹ ủng hộ mọi quyết định của con. Hơn nữa, anh con cũng nên nếm chút khổ cực rồi. Chuyện này xảy ra, coi như một bài học nhớ đời cho nó.”
11.
Hai ngày sau, tôi đưa mẹ bay về chỗ tôi làm việc.
Không còn phải hầu hạ ai, mẹ có thể đi tập thể dục mỗi ngày, sống thoải mái hơn nhiều.
Theo thời gian, vụ việc ở bệnh viện cũng lắng xuống, anh tôi và chị dâu cũng im hơi lặng tiếng hơn.
Không ngờ, có người lại lần ra tài khoản phụ của chị dâu – nơi cô ta từng than phiền – và bóc hết những lời lẽ kỳ quặc mà cô ta từng viết.
Sự việc lại bị đẩy lên cao trào.
Lạc Lệ vội vàng xoá sạch các bài đăng cũ và xoá luôn tài khoản.
Nhưng, đã quá muộn.
Từng bài viết, từng bình luận đều đã bị dân mạng chụp lại.
Chối kiểu gì cũng không được.
Cư dân mạng phẫn nộ tột độ, mọi thông tin cá nhân, quá khứ của cô ta bị lôi ra ánh sáng.
“Chị dâu độc ác từng bắt nạt bạn học ở cấp 2, ép một nữ sinh phải bỏ học!”
“Đại học chen chân phá hoại người khác, biết rõ mà vẫn cố làm người thứ ba!”
“Bị đại gia bao nuôi, bị chính thất đánh đến sẩy thai, sau đó còn kiện ngược lại chính thất!”
…
Từng chuyện, từng chuyện một, đủ để đóng đinh cô ta lên cột nhục nhã!
Tôi cũng không ngờ tay cô ta lại dính đầy tội lỗi đến vậy.
Cô ta nhận kết cục này, có lẽ là báo ứng.
Đúng lúc đó, anh tôi lại gọi tới.
Lần này, anh không còn là “ông chồng mê vợ điên cuồng” nữa, mỗi khi nhắc đến Lạc Lệ thì mặt như nhắc đến kẻ thù.
“Yên Yên, anh đúng là bị quỷ ám! Ai ngờ con đàn bà đó lại là loại người như thế! Em không biết đâu, trước nó bảo với anh là nó còn trinh, ai ngờ nó từng có con rồi! Vậy mà anh vì loại đàn bà như nó lại cãi nhau với mẹ, với em, anh đúng là chẳng ra gì!”
Nói rồi, một thằng đàn ông như anh lại khóc nức nở qua điện thoại.
Trong lòng tôi chẳng gợn sóng, thậm chí còn thấy buồn cười.
Từng đó chuyện bê bối thì không sao, chỉ vì “cái màng” mà thấy uất ức?
“Vậy rồi sao? Anh tính sao tiếp theo?”
Anh nghiến răng, giọng đầy quyết tâm.
“Anh ly dị! Cắt đứt hết! Ai bảo nó lừa anh chứ!”
Hừ, đúng là không biết luật.
“Cô ta đang mang thai, anh ly dị không được đâu.”
“Má nó! Cái thai đó có phải của anh hay không còn chưa chắc! Anh không muốn đội sừng đâu! Ly dị là chắc chắn!”
Ờ… nói chuyện với kiểu người não cứng này đúng là mệt mỏi.
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Tuỳ anh. Còn chuyện gì nữa không? Không thì tôi cúp máy đây.”
Anh tôi vội vàng giữ lại.
“Đừng đừng đừng… anh còn có chuyện nữa.”
Ngập ngừng mãi, cuối cùng anh cũng nói.
“Em gái, chỗ em còn tiền không? Cho anh mượn năm trăm được không? Anh với Lạc Lệ cãi nhau, thẻ lương cũng bị nó giữ, nó mang hết tiền về nhà mẹ đẻ rồi, giờ anh chẳng còn đồng nào cả.”
Lại tiền!
Toàn chuyện tốt thì chẳng thấy tìm đến tôi, gặp rắc rối thì bám lấy tôi như đỉa!
Tôi cau mày, giọng không mấy dễ chịu.
“Sao anh không đi mượn đồng nghiệp?”
Anh ấp úng.
“Anh có mượn rồi… nhưng vì clip trong bệnh viện mà ai cũng bảo anh không ra gì, không ai chịu cho mượn. Mấy đứa bạn thân thì vợ tụi nó cấm luôn.”
Tự làm tự chịu.
Tôi dứt khoát từ chối.
Sớm biết thế, sao lúc đầu còn làm?
Chỉ là, mẹ tôi nghe thấy, vì thương con nên cuối cùng vẫn lặng lẽ chuyển tiền cho anh.
Tôi không nói gì, cũng không trách mẹ.
Dù sao thì, đó vẫn là con trai của bà, bà không thể nhìn anh tôi lang thang đầu đường xó chợ được.
12.
Anh tôi đi hỏi luật sư xem có thể ly hôn với Lạc Lệ ngay bây giờ không.
Luật sư thẳng thắn từ chối và phổ biến lại pháp luật cho anh ta.
“Theo quy định pháp luật hiện hành, nam giới không được đơn phương ly hôn khi vợ đang mang thai, trong vòng 1 năm sau sinh hoặc 6 tháng sau khi chấm dứt thai kỳ.”
Anh tôi lập tức nản lòng.
Chuỗi sự việc gần đây đã giáng cho anh ta một cú sốc nặng.
Không chỉ bị người thân quay lưng, mà ngay cả công việc cũng bị ảnh hưởng: bị cắt lương, đánh rớt khỏi đợt xét thăng chức quan trọng lần này.
Không lâu sau, Lạc Lệ thất thểu quay về nhà.
Lúc này, toàn bộ tiền tiết kiệm của cô ta đã bị mẹ đẻ và em trai lừa lấy sạch.
Cô ta trở thành một “vô dụng” trong chính nhà mẹ đẻ của mình.
Đúng lúc cô ta gần sinh, nhà ngoại lại cho rằng con gái đã lấy chồng mà về nhà sinh con sẽ xui xẻo, thế là họ đuổi cô ta về nhà chồng.
Anh tôi không đuổi cô ta, nhưng cũng coi như người vô hình, một câu cũng chẳng buồn nói.
Lúc này Lạc Lệ mới hiểu mẹ tôi từng đối xử tốt với mình như thế nào, bắt đầu năn nỉ muốn mẹ quay về chăm cô ta, nói rằng nhất định sẽ tốt với mẹ.
Đáng tiếc, đã quá muộn rồi!
Dưới sự “đào tạo nghiêm khắc” của tôi, mẹ tôi giờ đây không còn là người phụ nữ chỉ biết xoay quanh chồng con nữa.
Hiện tại bà thích trang điểm, thích vận động, thích chơi game, thậm chí còn lập tài khoản mạng, trở thành một beauty blogger chính hiệu.
Cả con người bà như lột xác, từ nhún nhường trở nên tự tin, vui tươi rạng rỡ.
13.
Lạc Lệ sinh rồi.
Là con trai.
Vừa sinh xong, anh tôi đã ôm con đi làm xét nghiệm ADN.
Điều khiến anh thất vọng là đứa bé thật sự là con anh, thế là không thể lấy lý do này để ly hôn được, chỉ đành sống gượng ép với Lạc Lệ.
Nhưng sau từng ấy chuyện, tình cảm giữa họ đã chẳng còn gì nữa.
Hôn nhân chỉ còn cái vỏ.
Lạc Lệ phải tự mình ở cữ, chăm con, sống như một người đàn bà u uất.
Anh tôi chỉ thỉnh thoảng sau khi tan làm mới phụ giúp được chút.
Vì vậy, Lạc Lệ luôn bất mãn.
Nhưng mỗi khi cô ta mở miệng than không ai chăm lúc ở cữ, anh tôi liền phản pháo ngay:
“Đáng đời cô! Trước đây mẹ tôi chăm cô, cô chẳng biết trân trọng, chê cái này chê cái kia. Giỏi thì gọi mẹ cô tới mà chăm đi!”
“Tiền tiết kiệm của chúng ta đủ để thuê cả chục người giúp việc. Vậy mà cô đưa hết về nhà ngoại! Cô tự chuốc lấy, có bản lĩnh thì bảo họ trả tiền lại đây, tôi thuê người chăm cô ngay!”
Lạc Lệ thường bị anh nói cho câm họng.
Cô ta thừa biết, mẹ mình còn lâu mới chịu chăm con gái mang thai sinh nở.
Bà ta còn đang bận chăm cháu trai “chính chủ” kia kìa!
Còn chuyện lấy lại tiền?
Không thể!
Tiền ấy từ lâu đã bị mẹ cô ta mang đi mua nhà – một căn nhà cưới cho cậu con trai cưng.
Còn con gái và cháu ngoại?
Chẳng liên quan.
Dù sao, con gái là “bát nước hắt đi” mà.
14.
Có vẻ như anh tôi cuối cùng cũng ngộ ra điều gì đó.
Bắt đầu quan tâm tới tôi và mẹ, thường xuyên gọi điện hỏi han.
Nhưng tôi với mẹ chẳng ai rảnh để đáp lại.
Cả hai đều đang bận… kiếm tiền!
Tôi đã được thăng chức làm trưởng phòng, lương tăng vèo vèo, đến mức giờ lái luôn cả siêu xe.
Mẹ tôi trở thành một hiện tượng mạng với hàng triệu người theo dõi, livestream với các trai đẹp, đi gặp fanmeeting của idol, bận rộn chẳng kém nghệ sĩ.
Những chuyện vặt vãnh trong gia đình?
Bà đã sớm quăng ra sau đầu từ lâu rồi.
Toàn văn hoàn.