Có rể là chiến vương - Chương 1000
“Vậy cậu nghĩ thế nào?” ông lão hỏi.
“Chúng ta phải giết ông ta trước đẽ rồi hẵng rời đi.” Minh Sùng thờ ơ đáp.
Trong một thị trấn ở sâu trên hòn đảo này, cũng vang lẻn âm thanh chói tai, hầu như mọi người đều bát đầu xuất hiện thành từng tốp.
Bốn người Khương Vĩ vẫn đang huấn luyện, nghe thấy ảm thanh này thì vẻ mặt mơ màng.
“Chuyện… chuyện này là sao?” Khương Vĩ cau mày hỏi.
“Các cậu đừng nói nhảm nữa.” Giáo quan đá vào cậu ta nói: “Mẹ kiếp, bốn người các cậu hãy tự thu dọn đồ đạc, đi ra bãi biến phía Tây. Có lẽ ở đó sẽ có mấy chiếc du thuyên, các cậu cứ lên thầng du thuyền chờ đợi là được.”
Ngô Nghiêu nhíu chặt mày nói: “Các anh… các anh định làm gì vậy? Nhiều người như vậy…”
Giáo quan mỉm cười, cầm lấy hai thanh đao ở bên cạnh, rồi đeo lưng lên, hờ hững nói: “Chúng ta… phải rời khỏi hòn đảo này. Sự cản bằng của hòn đáo này đã bị phá vỡ rồi, có lẽ có người không muốn cho chúng ta rời đi một cách yên ổn.”
“Do đó… có lẽ chúng ta phải đi chém chết tất cả bọn họ rồi
mới rời đi.” Giáo quan cười hì hì, liếm môi, hình như rất hưng phấn.
Nhìn thấy bốn người mơ màng, anh ta đá vào người Khương Vf mâng: “Các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Nếu không muốn chết thì mau thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi đây ngay.”
Bây giờ Khương vr mới hoàn hồn lại, vội nói: “Chúng tôi biết rồi.”
Dứt lời, cậu ta nhanh chóng chạy về nơi mình ờ, dọc đường đi, cậu ta phát hiện mọi người đều mặc trang phục của Người Gác Đêm, lưng mang song đao tiêu chuẩn, đi thành từng tốp ra khỏi thị trấn.
“Rốt cuộc chuyện này là sao, biến cố này tới quá đột ngột rồi đấy.” Ngô Nghiêu không nhịn được mắng.
Đúng vậy, rất nhiều người trong khu Tội Ác cũng mơ màng giống như bọn họ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diền ra, bọn họ chỉ nhìn thấy một số người đang tập hợp về phía trung tâm, cũng có người chạy ra bên ngoài.
Nhưng đa số mọi người đều mơ màng trốn trong nhà của mình.
Lúc này trong quảng trường trung tâm bốn khu vực và trang viên của Hodges, đã tập hợp rất nhiều người, kể cả thánh chủ duy nhất còn sót lại của khu Nam, và người như Frey cũng xuất hiện ở đây.
Trong khoảng thời gian cực kỳ ngán ngủi, toàn bộ quảng trường đã tập hợp mấy nghìn người.
Trong phòng, Hodges vẫn đang cầm ly rượu, trên mặt khẽ mỉm cười, đang đếm số bầng một tay.
“Hình như đã lâu lắm rồi, mình cũng không còn nhớ rõ mình đã ở trên hòn đảo này bao nhiêu năm.” Hodges cười nói: ‘ở đây, mình chính là vua, người nào muốn rời đi thì phải nhận được sự đồng ý của mình.”
“Ống chủ, nếu chúng ta đánh tháng Minh Sùng, chúng ta… có còn ở lại đây nữa không?” Người bên cạnh bồng lên tiếng hỏi.
“Tất nhiên chúng ta phải ở lại đây rồi, chuyện bén ngoài cứ giao cho bên ngoài giải quyết, chúng ta giữ lại át chủ bài Minh Sùng và Người Gác Đêm ở đây, đã là đóng góp lớn nhất mà chúng ta có thê’ làm được rồi.” Hodges cười hì hì nói.
“Du thuyền của mấy người Lý Kim Minh vừa mới cập cản.” Người trước mặt lại lên tiếng.
“Ha, thời gian cũng thật chuẩn xác, dẫn cậu ta đến đây đi. Không biết lần này cậu ta có mang về tin tức nào hay không?” Hodges cười nói.
Lúc này, ngoài cửa có một người bước vào, anh ta mặc một bộ đồ tiêu chuẩn màu đỏ, quỳ xuống trước mặt Hodges nói: “Tất cả bọn họ… đều đã tập hợp xuất phát, đang tiến về khu Tội Ác.”
“Ha!” Hodges bổng híp mát lại nói: “Quả nhiên Minh Sùng là người trẻ tuổi, tôi vốn định tập hợp người đi đến bãi biến đế
ngăn cản cậu ta, nhưng cậu ta vừa nghe thấy tiếng còi báo động, đã đến thắng đây, như vậy cũng bớt đi nhiều râc rối. Chúng ta hãy đi gặp mặt át chủ bài của Người Gác Đêm đi.”
ở Yên Kinh, Lẻ Văn Vân vẫn đang ở trong phòng của mình hấp thụ xương rồng như thường lệ, đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Anh cau mày.
Bình thường chỉ có mình anh ở nhà. bới vì Lý Vân phải đi làm, còn Lý Giai Dao thì đến trường.