Có rể là chiến vương - Chương 1001
Anh tưởng là mẹ của Lý Giai Dao lại đến. Anh đã hấp thụ xương được giữa đoạn rồi, nên đứng dậy, đi ra ngoài mở cứa.
Nhưng ngoài cửa lại là người nước ngoài mặc vest mang giày da.
Lê Văn Vân khẽ cau mày khi nhìn thấy người này.
Anh hoàn toàn không có ấn tượng gì về người này, nên cau mày hỏi: “ống tìm nhầm người rồi đúng không?”
“Cậu là Lê Văn Vân đúng không?” Người đứng ngoài cửa khẽ mỉm cười với anh, nói tiếng Trung rất trôi chảy.
“Ông là…” Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi.
“Chào cậu, tôi xin tự giới thiệu, cậu có thể gọi tôi là tiến SĨT.” Ồng ta khẽ mỉm cười nói.
Lẽ Văn Vân nghe xong thì đôi mắt hơi thẫn thờ.
Không ngờ nhân vật trong truyền thuyết này lại đến tìm anh?
Sau một hồi thẫn thờ, trong mẳt của Lẻ Văn Vân lại lóe lên tia giận dữ. Chính người này đã cứu Bùi Nghênh Tùng.
“Cậu không mời tôi vào trong ngồi chút à?” Tiến SĨT khẽ cười hỏi.
“Hình như không cần đâu.” Lê Văn Vân liếm môi nói: “Nói đến mới nhớ, Bùi Nghênh Tùng là do ông thá ra, hình như ông đã nợ tôi một lời giải thích.”
Dứt lời, khí thế trên người Lê Văn Vân nhất thời tăng vọt.
Khóe miệng của tiến SĨT khẽ run lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chầng phải quy tầc của Người Gác Đêm các cậu lè không được xuống tay ở nơi đông người à?”
‘Tôi đã không còn là Người Gác Đêm nữa.” Lê Văn Vân liếm môi đáp.
“Nếu cậu xuống tay với tôi, e rằng tòa nhà này sẽ bị đố sụp, cậu có châc là minh muốn làm như thế không?” Tiến SĨT cười híp mát hỏi.
Dứt lời, khí thế trên người Lê Văn Vân từ từ giảm xuống, khẽ bĩu mỏi nói: “ông vào nhà đi!”
Tiến SĨT khẽ cười, chẳng hề lo lắng mà sải bước vào nhà của Lê Văn Vân, sau khi ngồi xuống sofa thì bât đầu quan sát Lê Văn Vân.
“Ông có chuyện gì thì mau nói thẳng ra đi, đừng ngồi đây chơi trò thần bí đó với tôi, tôi không măc bẫy đâu.” Lẽ Văn Vân xua tay nói.
Tiến SĨT khẽ cười nói: “Thật ra tôi đến đây là muốn nói cho cậu biết, cậu chí còn vài ngày nữa thôi.”
‘Tôi biết rồi, không cần ông phải nhác nhờ tôi. Tôi rất tò mò, rốt cuộc thái độ của ông là gì? ông không giống như Hồng Nguyệt, cũng không giống người của Viền Hàng, thậm chí có đôi lúc còn muốn giúp đỡ Người Gác Đêm.” Lê Văn Vân lạnh nhạt nói: “Rốt cuộc lập trường của ông là gì?”
“Lập trường của tôi rất đơn giản, đó chính là người ngoài cuộc, tôi sẽ không tham gia vào trong đó, mà tôi chỉ đang làm một cuộc thí nghiệm tự nhiên.” Tiến SĨT mỉm cười nói: “Tất nhiên, mấy thứ về phương diện nghiên cứu khoa học này, tôi có nói với cậu cũng vô ích thôi.”
“Nếu vô ích thì tôi mời ông ra ngoài được chưa?” Lê Văn Vân cạn lời hỏi.
‘Tôi sẽ nói vào vấn đề chính với cậu, cậu muốn biết về nguồn gốc của khu Tội Ác không?” Tiến SĨT hỏi.
Lê Văn Vân nhướng mày, ngạc nhiên nhìn ông ta.
‘Thật ra khu Tội Ác là do thế hệ đầu tiên của Người Gác Đêm và báy vị cúa Hồng Nguyệt cùng sáng lập.” Tiến SĨT nói: “Lúc đó, Người Gác Đêm số một và Hodges cùng quản lý nơi đó, mục đích của việc sáng lập nơi này là để phân chia thế giới bên trên và thế giới ngầm.”
Lê Văn Vân hờ hững nhìn ỏng ta, quả thật anh không biết quá nhiều về sự hình thành của khu Tội Ác.
Tiến SĨT nhìn thấy gương mặt tràn đầy hứng thú của Lê Văn Vân thì nói tiếp: “Lúc đó Hồng Nguyệt hơi khác so với bây giờ. Lúc đó Hồng Nguyệt chỉ là một nhóm gồm bảy người có ý kiến khác với Người Gác Đêm mà thôi. Sau đó dưới tình huống phát trien, thú lĩnh nâm quyền phát ngôn đã dẫn dât Hồng Nguyệt đi theo con đường dị dạng, trở thành tổ chức sát thủ cực kỳ lớn, hoàn toàn đối đâu với Người Gác Đêm.”
“Khu Tội Ác tồn tại với mục đích gì? Ban đầu rất đơn giản, đế những người luyện võ mà Người Gác Đêm tìm thấy kia không