Có rể là chiến vương - Chương 1002
được dùng vũ lực trong thế giới bình thường, ai đồng ý ký vào thỏa thuận sẽ được giữ lại, ngược lại ai không đồng ý sẽ bị ném hết vào khu Tội Ác, đế bọn họ chém giết loạn xạ ở trong đó.” Tiến SĨT hờ hững nói: “Nơi này, nói trầng ra là một nhà tù.”
Mà Hodges chính là quản giáo của nhà tù, ngoài ra còn có Người Gác Đêm số một hệ Hoa.
Đồng thời đê’ răn đe Hodges, bọn họ đã ném át chủ bài của Người Gác Đêm lên hòn đảo đó, đê’ Hodges không ngừng kiêng dè.
Tạo thành tình huống kiềm chế lẫn nhau.
Thời gian dần trôi qua, đú loại người bắt đầu bị lưu đày vào trong thành phố này, trải qua hàng trăm năm, thành phố này đã biến thành bộ dạng như ngày nay.
Lẻ Văn Vân nghe đến đây thì vẻ mặt hơi thay đối, đây là lần đầu tiên có người giảng giải cho anh nghe về lai lịch của khu Tội Ác.
“Ông nói cho tỏi biết những chuyện này để làm gì?” Lẻ Văn Vân cau mày hỏi.
“Chẳng lẽ cậu không nghe ra thông tin quan trọng ở trong đó à? Cậu khiến tôi hơi thất vọng đấy.” Tiến SĨT cười híp mắt nói.
Vẻ mặt của Lê Văn Vân hơi thay đối, rồi anh nghĩ đến điều gì đó nên hỏi: “Ý ông là… Hodges là người của Hồng Nguyệt sao?”
Tiến SĨT khẽ gật đầu đáp: “Phán ứng cũng tốt đấy.”
Lẽ Văn Vân nghe đến đây thì khẽ nhíu mày, đang định nói gì đó thì tiến SĨT lại cười nói: “Mặc dù nội bộ người sáng lập Hồng Nguyệt đã nảy sinh chút bất đồng, dẫn đến phương hướng phát triển khác biệt, nhưng mục tiêu của bọn họ chỉ có một, đó chính là thần phục, nói theo cách nói của các cậu, là trở thành con chỏ của bọn họ. Hodges cũng không ngoại lệ. Bây giờ bọn họ đang cần đến, tất nhiên Hodges cũng phải biểu hiện chút gì đó, ví dụ như biên giới phía Bác là chiến trường chính, có lẽ ông ta sẽ lôi kéo át chủ bài của Người Gác Đêm các cậu, đế đội ngũ Người Gác Đêm có sức chiến đấu mạnh nhất kia không thể nào rời khỏi hòn đảo đó.”
Lê Văn Vân cười khấy nói: “õng ta có thế ngăn cản u?”
“Ống ta đứng thứ hai trong Thiên Bảng, cộng thêm mấy chục năm qua, dưới tình huống có nhiều cao thủ đỉnh cấp ở khu Tội Ác mặc cho ông ta lựa chọn như vậy, sức mạnh mà ông ta ngấm ngầm phát triển đủ đế chấn động thế giới, cũng là chuyện rất thường tình.” Tiến SĨT cười nói: ‘Ví dụ như lần này tôi đến đây tìm cậu, là muốn nói cho cậu biết, có lẽ ờ khu Tội Ác, Hodges và Minh Sùng đã đánh nhau rồi, nói cách khác, có lẽ đội ngũ át chủ bài của các cậu sẽ không thế nào tham chiến ở biên giới phía Bác.”
“Tôi hy vọng cậu hãy truyền đạt thông tin này cho Trác Nhất Minh, dù gì rát có khả năng biên giới phía Bâc sẽ trớ thành nơi chôn xương của Trác Nhất Minh. Trác Nhất Minh là trụ cột tinh thần cuối cùng của Người Gác Đêm trên toàn thê’ giới. Một khi ông ta chết, Người Gác Đêm sẽ không biết đi vào đâu.” Tiến sĩ T cười híp mắt nói.
‘Tôi biết rồi.” Lê Văn Vân nghe đến đây thì thở dài nói: “Nhưng lão già đó sẽ không chết.”
vần còn thua kém nhiều lám. ông ta là thiên tài mà tôi từng gặp trong cuộc đời. Còn cậu, có lẽ cậu rất giỏi, nhưng…”
“Đúng vậy. Chỉ cần tỏi còn sống, ông ta sẽ không chết.” Lè Văn Vân nhìn tiến SĨT nói: “Nếu ông đã nói xong rồi thì ông có thể đi được rồi đấy.”
Tiến SĨT khẽ cười, từ từ đứng dậy nói: “Được rồi. Vậy tôi đi trước, tôi rất mong đợi vào biểu hiện tương lai của cậu, cậu là một trong những người tôi chú ý nhất trong thí nghiệm của mình, hy vọng cậu sẽ không khiến tôi thất vọng.”
“Ống cứ cấn thận đấy, đợi sau khi tôi giải quyết xong mấy chuyện này, tôi sẽ bât ông lại, ngày nào cũng bât ông phát minh, nếu không phát minh được món đồ gì thì tôi sẽ không cho ỏng ăn cơm.” Lê Văn Vân máng.
Tiến SĨT không đế tâm đến lời nói của Lê Văn Vân, mà khẽ cười rời khỏi nhà, còn chủ động đỏng cửa lại.
Đợi ông ta rời đi rồi, Lê Văn Vân liền cảm thấy buồn bực mất tập trung, tâm trạng bình tĩnh mười mấy ngày nay nhất thời trở nên hỗn loạn, khiến cá người anh rất khó chịu.
Anh ngẫm nghĩ một lát, rồi móc điện thoại ra, gọi cho Phạm Nhược Tuyết.
Anh truyền đạt lại tin tức của tiến SĨT cho Phạm Nhược Tuyết nghe, nhưng vần cảm thấy hơi buồn bực mất tập trung, nên chủ động thu dọn đồ đạc, quyết định quay về Lâm Hái trước
đẽ.
Lúc anh đang thu dọn đồ đạc, điện thoại của anh bỗng đổ chuông.
Anh cầm lên xem thì phát hiện là dãy số lạ, Lê Văn Vân liền bấm nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy than thở của Trác Nhất Minh: ‘Cậu có chắc là sẽ không quay về nữa không?”