Có rể là chiến vương - Chương 1003
“Hình như tôi có quay về hay không cũng không còn quan trọng nữa.” Lê Văn Vân nói: “Tôi sẽ tham gia cuộc chiến này, hơn nữa mặc dù tôi quay về, cũng lấy hình thức tiếu đội đế tác chiến, nên không có khác biệt gì mấy.”
“Tôi đã biết thông tin mà cậu mang tới rồi.” Trác Nhất Minh bình tĩnh nói: ‘ớ biên giới phía Bắc, người cúa Hồng Nguyệt đẽ xuất hiện rất đông, ở kháp nơi, người của Hồng Nguyệt cũng liên tục xuất hiện gây rác rối. Người của thế giới ngầm đều đã nghe tin tức, bây giờ bọn chúng hoạt động ngày càng bình thường, hai ngày tới tôi sẽ đi đến đó.”
Lê Văn Vân im lặng.
“Nếu tôi chết ở đó, cậu phải giúp tôi trông nom Người Gác Đêm hệ Hoa.” Giọng điệu của Trác Nhất Minh bình tĩnh nhưng nghiêm nghị, không còn dáng vẻ mắng nhiếc như trước kia nữa.
‘Tôi nói rồi, tôi sẽ giúp ông vung ra đao đó.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói, dứt lời, anh liền cúp máy.
Lê Van Vân cüp mây, ng’ôi xuông sofa.
Kê tir khi nôi chuyên vôi tien sTT xong, anh luôn cô cém giâc hoéng hot, anh thô dài, phéi mât mây phut, tâm trang cua anh môi hoàn toàn blnh tïnh lai.
Bât luân thé nào, anh cüng phâi quay vê.
Anh lây diên thoai ra và goi cho Nhan Nhir Tuyét.
Anh së dan theo Nhan Nhir Tuyét roi khôi Yen Kinh. Mac dû anh cém thây dé cô ta à lai Yen Kinh cüng chira châc së gap nguy hiém, ngirpc lai di theo anh, néu anh muôn tham chien, dô nguy hiém së càng cao hcrn.
Chien trirông là à bien gicri phia Bac, néu Ngirôi Gâc Oêm cô thé không ché, không dé moi thû” bùng phàt trong thành phô blnh thirdng, tât nhiên Yen Kinh së cire ky an toàn.
Dirong nhiên, néu Ngircri Géc Oêm không thé kiém soât thi dô lai là câu chuyên khéc.
Sau khi nôi rô mue dich, Lê Vân Vân lai goi cho Lÿ Vân và gui tin nhan WeChat cho Lÿ Giai Dao, anh dieu chinh lai cam xüc cùa minh, roi cùng Nhan Nhir Tuyét roi khôi Yen Kinh, tien vë Lâm Hài.
Cùng lue dô, ô khu Tôi Âc, mot lirpng Ion ngirôi dang lâi xe, chay bô, tuôn ra khôi khu Tôi Âc, rat nhi’êu ngirôi không biét rô tinh hinh, nhirng lue nhin thây mot lopng lôn ngirôi cua Minh Giao dâ di so tan, mot sô ngirôi cüng bat dàu di tan theo.
Tầt nhiên người đi sơ tán đầu tiên là dân cư ở khu ố chuột khu Đỏng, bọn họ chạy ra bên ngoài, tầm nửa tiếng sau, bọn họ bồng nhìn thấy ở phía xa xa có một đám người mặc đồng phục màu đen, đeo khấu trang, lưng mang song đao, đang tiến về khu Tội Ác với tốc độ cực nhanh.
Quy mô khống lồ, ít nhất cũng phải mấy nghìn người, thoạt nhìn đen kịt cả một vùng.
Nhất thời, mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Có người run rấy nói: “Người… Người Gác Đêm.”
“Tại sao Người Gác Đêm lại xuất hiện ờ đây?”
“Hơn nữa số lượng còn nhiều đến thế?”
Đám Người Gác Đêm không đế tâm nhiều, thậm chí bọn họ còn phớt lờ những người đi tới, mà xuyên qua đám người, giống như thanh kiếm sác bén, tiến thẳng vào khu Tội Ác.
Đi thẳng đến quáng trường trung tâm.
Bọn họ nhanh chóng tiếp cận quảng trường trung tâm.
Bây giờ, ở quảng trường trung tâm, cũng có một lượng lớn người. Toàn bộ thê’ lực mà Hodges đã phát triển trong mấy chục năm qua đều tập trung ớ đây.
Trên nóc một tòa nhà ở quảng trường trung tâm, Hodges đang mặc bộ đồ vest mang giày da đang đứng ờ trên đó. Dường như ông ta luôn mang phong thái của một quý ôngf tay cầm ly rượu vang, nhìn thấy một lượng lớn Người Gác Đêm xuâ’t hiện như vậy, nhưng trên mặt ỏng ta chầng hề dao động, mà chỉ bình tĩnh nhìn về phía bên này.
Lúc này, trong Người Gác Đêm, Minh Sùng đang từ tốn bước ra.
Lần này, anh ta ăn mặc hoàn toàn khác so với trước kia, lưng mang song dao, trên người cũng mặc trang phục cúa Người Gác Đêm, bước lên trước nhất.
Anh ta nhướng mày, nhìn về phía Hodges nói: “ồng muốn ngăn cán tôi đúng không?”
Hodges khẽ cười, gập người như một quý ông nói: “Cậu Minh, một nửa hòn đảo này thuộc về cậu, tôi chỉ hy vọng cậu có thế ở lại mà thôi.”
“Keng!”