Có rể là chiến vương - Chương 1004
Minh Sùng cũng không muốn nói nhảm gì nữa, anh ta nhìn Hodges, hờ hững nói: “Vậy để tôi cảm nhận thử xem rốt cuộc người thứ hai trong Thiên Bảng sẽ có thực lực như thế nào?”
Hodges khẽ thay đổi sác mặt, cười như không cười nhìn Minh Sùng nói: “Cậu muốn đơn phương độc mã đấu với tôi ư? Cậu nghĩ cậu là Lê Văn Vân à?”
“Cũng chưa chác. Tôi mạnh hơn cậu ta.” Minh Sùng cười khẩy,
đồng thời rút song đao ra khỏi vỏ nói: “Vì mọi sự sổng!” “Tim hướng về mũi đao!”
“Chiến không còn đường lui!”
Người Gác Đêm ớ phía sau đồng thanh hỏ, rồi rút trường đao ra khỏi vỏ.
Một bên muốn rời đi, một bên muốn ở lại.
Vậy thì chỉ có thể chiến đấu.
Vừa dứt lời, Minh Sùng giống như một tia chớp, tốc độ cực nhanh, lao thẳng về phía Hodges, người của hai bên nhanh chóng lao về phía đối phương.
Trước khi chiến tranh ớ biên giới phía Bắc nố ra, cuộc chiến ớ khu Tội Ác đã chính thức bất đầu.
Khu Tội Ác không thế nào liên lạc được với thế giới bén ngoài, nhất là khi hai bên đang đánh nhau, không ai biết rốt cuộc ai sẽ giành chiến thắng.
ở bên ngoài khu Tội Ác, thế giới này vần quay tròn như thường lệ.
Lẻ Văn Vân quay về Lâm Hải. Trong quãng thời gian này, phần lớn anh đều ờ nhà
cùng với bố mẹ, còn Nhan Như Tuyết, anh vẫn sắp xếp đế cô ấy sống chung với mấy người Phạm Nhược Tuyết.
Nháy mắt, năm ngày nữa lại trôi qua.
Lê Văn Vân vẫn ở trong phòng của mình, bình tĩnh hấp thụ xương rồng như thường lệ. Trong mấy ngày qua, cuối cùng anh cũng hấp thụ xong khúc xương rồng thứ ba.
Việc nâng cao bản thân vẫn còn hạn chế.
Lúc này đang là chín giờ tối, nhưng toàn bộ Lâm Hải vẫn đang ăn chơi đàng điếm.
Lê Văn Vân hấp thụ xong xương rồng thì đi ra ban công nhìn xuống bên dưới. Trong tiếu khu, hàng xóm sát vách của anh là một người giàu có ở Lảm Hải. Anh ta đang dát con chó của mình, ung dung rời khỏi nhà.
Tai cúa Lê Văn Vân rất thính, cỏ thế nghe thấy vợ của tên nhà giàu này đang dạy con trai làm bài tập sai.
Còn tên nhà giàu sau khi dầt chó đi dạo, anh ta liền lấy điện thoại ra, gọi cho người tình của mình, nói ra mấy lời ghê tởm, buồn nôn.
Dường như anh ta cũng chú ý đến Lê Văn Vân, nên ngấng đầu lẽn nhìn về phía bèn này, vẻ mặt hơi ghét bỏ.
Cư dân sống trong tiếu khu này đều là những người rất giàu có, mấy người hàng xóm của Lê Văn Vân cũng giống như thế, theo bọn họ thấy, gia đính Lẻ Văn Vân hoàn toàn không giống người có tiền, thậm chí còn không có đủ tư cách sống trong
tiểu khu biệt thự cao cấp sang trọng như này.
Trên bãi cát gần bờ biến vẫn còn rất nhiều người đang vui đùat chợ đêm trên bãi cát gần bờ biển là đẹp nhất à Lảm Hải.
Trên đường có xe cộ đang qua lại.
Trên bãi cát có rất nhiều cặp tình nhân đang nám tay nhau nói
cười.
Mọi thứ thật yên bình, như thế thế giới này chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Đột nhiên, Lê Văn Vân nhướng mày, nhìn lên bầu trời.
Bầu trời thành phố này vốn đang quang đãng, có rất ít sao, nhưng Lê Văn Vân vừa liếc nhìn đã nhìn thấy rất nhiều sao băng xẹt qua bầu trời, giống như mưa sao băng.
Bên dưới, rất nhiều người đã chú ý đến cảnh tượng này, các cặp tình nhân trên bờ biến bầt đầu chắp tay trước ngực, nhăm mât lại cầu nguyện.
Tên nhà giàu đang gọi điện thoại cho người tình cũng hơi sững sờ, ngấng đầu nhìn lên trời, khẽ hỏi: “Em yêu, em có nhìn thấy mưa sao băng không, em có ước nguyện gì không?”
“Em… em đã nhìn thấy một chiếc túi cổ bằng sứ.” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mềm mại của người tình anh ta.