NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Có rể là chiến vương - Chương 1005

  1. Home
  2. Có rể là chiến vương
  3. Chương 1005
Prev
Next

“Ngày mai anh sẽ mua cho em.” Tên nhà giàu cười ngọt ngào nói, nhưthê’ đã bị hớp hồn.

Liễu Ngọc hưng phấn chạy vào phòng của Lẻ Văn Vân, lớn tiếng nói: “Lê Văn Vân, anh mau nhìn xem, mưa sao băng kìa, anh mau ước đi!”

Nhưng sau khi cô ấy lao vào phòng thì phát hiện Lè Văn Vân đang đứng ờ đó, nhìn chầm chầm lên bầu trời, đôi mát mở to, hơi thở cũng dần dần trở nên dồn dập.

“Lê Văn Vân… Anh làm sao thế?” Liễu Ngọc sửng sốt hỏi.

Cô ấy nhìn thấy vẻ nghiêm nghị chưa bao giờ có trên mặt của Lê Văn Vân.

“Reng reng reng…”

“Reng reng reng…”

Đúng lúc này, điện thoại của Lê Văn Vân bổng đổ chuông.

Lê Văn Vân cầm điện thoại lên xem, phát hiện là Phạm Nhược Tuyết gọi tới.

“A lô!” Lê Văn Vân nghe máy.

“Anh đẽ nhìn thấy chưa?” Giọng nói của Phạm Nhược Tuyết cực kỳ nghiêm túc.

‘Anh thấy rồi.” Lê Văn Vân từ từ thở hát ra: ‘Bọn họ đã đến rồi.”

Lê Văn Vân nhìn lên bầu trời, Liễu Ngọc nhìn đến đây thì đôi mầt run rấy kịch liệt.

Thật ra trong mấy tháng ở khu Tội Ác, cô ấy đã được hiếu rõ rất nhiều điều khi đi theo mấy người Lê Văn Vân.

Ví dụ như “bọn họ” mà Lẻ Văn Vân đã vô số lần nhắc đến, trong cuộc trò chuyện của mấy người Lê Văn Vân, phần lớn thời gian đều gọi bọn họ là “tiêm quỷ”.

Liễu Ngọc không biết đó lè gì, nhưng mỗi lần nghe mấy người Lê Văn Vân nhác đến mấy chuyện này, sác mặt của bọn họ đều rất nghiêm nghị, ví dụ như vết sẹo trên người Lê Văn Vân nằm ở chỗ nào, bị chém như thế nào.

Bây giờ, Lê Văn Vân lại nói thứ này đến rồi.

Không biết tại sao, bây giờ ngâm nhìn mưa sao băng trên bầu trời, thành phố vần xoay tròn như thường lệ, Liễu Ngọc bổng có cảm giác cực kỳ không chân thực, đồng thời, cô ấy cũng cảm thấy sống lưng đang không ngừng ớn lạnh.

Lẻ Văn Vân không hề chú ý đến vẻ mặt của Liễu Ngọc, anh đang đứng trên ban công, nói chuyện điện thoại với Phạm Nhược Tuyết.

“E rầng quy mỏ của lần này cực kỳ lớn.” Phạm Nhược Tuyết nói: “Em đã nhìn thấy năm ánh sáng màu đỏ, một ánh sáng màu vàng, nhưng đây mới chỉ là thứ mà em có thế nhìn thấy.”

“E rầng vẫn còn ở bên trên, lần này rắc rối… to rồi.” Lê Văn Vân nghiến răng nghiến lợi vội nói: ‘Em hãy thông báo cho tất cả mọi người trong tiếu đội của chúng ta, cầm theo vũ khí và

trang phục chiến đấu đến tập hợp. Đồng thời em hây thông báo cho Đao Ba, bảo anh ta liên lạc với mọi người ngay, đến tập hợp ớ căn cứ của Người Gác Đêm, sau đỏ thông báo cho Tân Quốc Thành, bảo vệ chặt chẽ Lâm Hải, cho dù phải dùng cả tính mạng của ông ta. Ngoài ra em hãy gọi điện cho ông Hoàng, bảo ông ta chuấn bị trực thăng cho chúng ta, toàn bộ tiếu đội của chúng ta sẽ tiến về biên giới phía Bâc.”

‘Tuân lệnh!” Phạm Nhược Tuyết nghiêm túc đáp.

Lần đầu tiên Liễu Ngọc nhìn thấy dũng khí kiên cường trên người Lê Văn Vân, cô ấy nuốt nước miếng nói.

“Em… phái làm gì đây?” Liễu Ngọc hơi căng thắng, đợi đến khi Lẻ Văn Vân cúp máy, cỏ ấy mới dè dặt hỏi.

Lê Văn Vân xoa đầu cô ấy, khẽ cười nói: “Không có gì, em cứ ở Lâm Hải, bây giờ quỹ đạo của bọn họ chỉ có thế đáp xuống biên giới phía Bầc. Đó là nơi mà em hoàn toàn không hay biết, chỉ khi nào bên đó không thể chống đỡ thì mấy’tiêm quy’ này mới xuất hiện, em đừng phao tin ra bên ngoài, cứ đi làm, tan sở như thường lệ, sống một cách yên bình là được.”

Dứt lời, Lê Văn Vân ngấng đầu lên, nhìn sao băng đầy trời, khẽ lấm bấm: “Mình… và Người Gác Đêm, sẽ bảo vệ thật tốt thế giới này. vì mọi sự sống.”

Nhất thời, không biết tại sao, hình tượng của Lê Văn Vân trong lòng Liễu Ngọc đã trở nên hoàn toàn cao lớn.

“Em nói cho bổ mẹ anh biết, anh phải đl công tác tạm thời, đừng để bọn họ lo láng về anh.” Lê Văn Vân nói.

“Em biết rồi.” Liễu Ngọc gật đầu đáp: “Đế em lái xe chở anh ra sân bay.”

Lê Văn Vân gật đầu, rồi hai người đi xuống lầu, Liễu Ngọc lái xe chở Lê Văn Vân ra sân bay.

“Anh trai!” Lúc lái xe, đảy là lần đầu tiên cô ấy gọi Lê Văn Vân là anh trai.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 1005"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì bìa
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tháng 3 12, 2024
Thần Y Toàn Năng bìa
Thần Y Toàn Năng
Tháng 3 24, 2024
đỉnh cấp thần y ở rể
Đỉnh cấp thần y ở rể
Tháng 9 29, 2022
Em có tâm thần
Em có tâm thần thì tôi vẫn yêu em
Tháng 9 3, 2023
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com