Có rể là chiến vương - Chương 1006
Từ khi Lê Văn Vân quay về, đây là lần đầu tiên Liễu Ngọc gọi anh như vậy.
Trước đây, Liều Ngọc hay gọi anh bẳng tên, cô ấy vừa lái xe vừa hỏi: “Lần này rất nguy hiếm đúng không?”
“ừm.” Lê Văn Vân khẽ cười đáp: “Có lẽ sẽ hơi nguy hiểm.”
“Anh nhất định phải an toàn trở về đúng không?” Liễu Ngọc lại
hỏi.
Lẽ Văn Vân gật đầu nói: “ửm. Anh sẽ cố gắng hết sức. Nhưng trời sập phải có người cao chống đỡ, anh của em chính là người cao đó, dù gì anh của em cũng đứng thứ ba trong Thiên Bảng.”
Anh cố gâng để giọng điệu của mình trở nên vui vẻ, để giảm bớt áp lực trong lòng Liều Ngọc.
Một tiếng sau, xe của bọn họ dừng lại trước sân bay, từ xa Lê Văn Vân đã nhìn thấy mấy người Phạm Nhược Tuyết đang đứng ờ đó.
Bảy giờ, toàn bộ tiểu đội 11762 đêu đã có mặt ở đáy.
Trước mặt là Hoàng Thi Kỳ, Phạm Nhược Tuyết, cố Bạch, Lý Thu, Trương Vãn Hà, Trần Tiêu, Doãn Nhu, đều đang đứng ở bèn đó.
Tất nhiên, còn có Nhan Như Tuyết, cô ấy cũng lựa chọn đi về biên giới phía Bâc cùng mấy người Lê Văn Vân.
Bọn họ đều đeo ba lô ở sau lưng, giống như người đi ra ngoài du lịch, nhưng thứ được buộc lại bằng vải bố trông có vẻ hơi kỳ quái, hơn nữa mỗi người đều đeo món đồ giống hệt nhau.
Đây là vũ khí của bọn họ, song đao tiêu chuẩn của Người Gác Đêm.
Sau khi Lê Văn Vân bước xuống xe, Cổ Bạch liền ném hai thanh đao được bọc trong vải bố ở trong tay cho Lê Văn Vân, sau khi Lê Văn Vân nhận lấy nó thì đeo ở trên lưng.
Anh quay đầu lại, nói vào trong cửa kính xe: “Em quay về đi, đừng suy nghĩ nhiều quá, tranh thủ quãng thời gian này mà đi tìm bạn trai đi, em cũng không còn trẻ nữa. Hy vọng lúc anh quay về, em có thế dẫn bạn trai đến gặp mặt anh.”
“Anh hăy lo lẳng cho bản thân anh đi.” Liều Ngọc bĩu môi, vẩy tay với mọi người nói: “Mọi người… Mọi người nhất định phải quay về an toàn đó!”
Sau khi nhìn thấy Liễu Ngọc rời đi, Lê Văn Vân thở dài, lạnh nhạt nói: “Tập hợp!”
Mấy người Cố Bạch nhanh chóng đến gần, Phạm Nhược Tuyết vội vàng gọi cho Tân Quốc Thành, Tân Quốc Thành nhanh chóng đi ra từ một phía ở sân bay nói: “Mọi người hãy đi bên này, không cần phải đi qua cửa kiểm tra an ninh.’
Tất nhiên bọn họ phải rời đi thông qua lối đi đặc biệt, dù gì vũ khí cũng không thế nào thông qua cửa kiếm tra an ninh bình thường.
Bọn họ đi dọc theo con đường khác lên máy bay, Tân Quốc Thành cau mày nói: “Tôi biết, sau khi bọn họ xuất hiện, chắc chán cậu sẽ tham chiến, nhưng…”
Nói đến đây, Tân Quốc Thành nhất thời ngừng lại rồi nói: “Cậu vẩn không muốn quay về Người Gác Đêm à? Vậy các cậu tham chiến với thân phận gì?”
Lê Văn Vân không nói gì.
“Thật ra, cậu không cần phải giận dồi với mấy lão già kia đâu. Mọi người đều biết rõ, sớm muộn gì Người Gác Đêm cũng sẽ thuộc về tay cậu…” Tân Quốc Thành vẫn muốn nói gì đó.
Đúng lúc này, Phạm Nhược Tuyết đột nhiên vỗ vai ông ta nói: “Có lẽ Lê Văn Vân sợ chuyện này nên mới không muốn về.”
Tân Quốc Thành sửng sốt, ỏng ta nhìn Lê Văn Ván, rồi không nói gì nữa.
Đêm nay, sao băng chiếu sáng cả bầu trời, vô số người cầu nguyện, thế giới vẫn quay tròn, bọn họ đều không hề hay biết, trên thế giới này, có rất nhiều người đang cực kỳ nghiêm túc, không ngừng tiến về phương hướng nào đó, bảo vệ sự hòa
bình của thế giới này, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng của mình.
Lúc này, ở khu Tội Ác, cuộc chiến đã giằng co mấy ngày rồi.