Có rể là chiến vương - Chương 1009
‘Tôi có thể thay thế cho Đường Đường.” Hoàng Thi Kỳ vội nói.
Lê Văn Vân lắc đầu nói: “Cô đã ở phía sau quen rồi, không cần phải thay đối vị trí của mình, Doãn Nhu chưa bao giờ phối hợp với Người Gác Đêm, nên cô hãy phải dẫn dắt bà ấy.”
Hoàng Thi Kỳ nghiến răng, vẻ mặt không cam tâm.
Lê Văn Vản nói tiếp: “E rang lần này chúng ta chủ yếu đối phó với tiêm quý đỏ trở lên.”
‘Tôi lặp lại lần nữa, mỗi tiêm quỷ đỏ tương đương với một Demps.” Lê Văn Vân thở dài, giọng điệu nghiêm nghị nói.
Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, máy bay đang xuyên qua bầu trời VỚI tốc độ cực nhanh, bay thẳng đến nơi cần đến.
Yên Kinh, trong sòng bạc ngầm, Hoàng Gia Gia vẫn như thường lệ, cùng với đám người bốn cậu chủ Yên Kinh ăn chơi đàng điếm ở đây.
Lúc này, trong phòng bao khu vực quán bar, Hoàng Gia Gia vừa sờ soạng lên người phụ nữ bằng một tay, vừa mắng: “Quách Vĩ Thịnh, anh đang làm cái quái gì vậy? Mấy tháng nay anh học đến phát ngốc rồi à? Lại còn ngồi ngây ra đó.”
“Cậu đừng có lải nhải nữa!” Quách VĩThịnh mắng: “ông đây đang suy nghĩ một số tài liệu mà tôi vừa đọc hồi chiều. Phiền chết đi mất, hình như bố tôi thật sự muốn tỏi tiếp quản nhà họ Quách thì phải. Tôi…”
“Rầm!”
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Chuyện khiến mấy tên công tử bột kinh hãi đã xảy ra, bọn họ phát hiện gia chủ các nhà đều đang đứng ở cửa.
“ông nội, ông hãy nghe cháu giải thích.” Hoàng Gia Gia ho khan một tiếng, vội vàng thu tay về.
Hoàng Tỏng Thực hờ hững liếc nhìn anh ta, rồi chống cây gậy xuống đất nói: ‘Vê nhà, ông có chuyện muốn nói với cháu.”
Hoàng Gia Gia liếm môi, không dám nói gì nữa, chỉ cỏ thế hậm hực theo sau Hoàng Tông Thực, rời khỏi sòng bạc ngầm.
Hoàng Gia Gia cười khổ đi theo Hoàng Tông Thực quay về nhà.
Vừa mới trở về, Hoàng Gia Gia đã phát hiện ô trong nhà có rất đông người, Hoàng Gia Gia hoảng sợ nói: “Mẹ kiếp, lẽ nào mọi người lâp camera ớ trong phòng bao rồi ư, vừa nây cháu đã phát trực tiếp tại hiện trường đấy à?”
Hoàng Tông Thực cạn lời, không nhịn được giơ cây gậy chống đập anh ta một nhát, mắng: “Cút vào trong.”
Hoàng Gia Gia hậm hực chạy vào bên trong, anh ta đi đến bên cạnh Hoàng Hân hỏi: “Chị, có chuyện gì thế, sao tự dưng cả gia đình đều đến đây hết vậy?”
“Chị cũng không rõ lầm.” Hoàng Hân lác đầu.
Hoàng Tông Thực đi tới ngồi xuống vị trí chủ vị, ông gõ cây gậy chống xuống đất sau đó bình tĩnh nói: “Hoàng Hân, Hoàng Gia Gia, Hoàng Tiêu…”
Ông điểm tên liên tiếp năm sáu người, những người này đều là những thế hệ trẻ tuổi, bao gồm cả Hoàng Gia Gia và Hoàng Hân.
Sau khi điểm danh xong, ông nói: “Các cháu quay về phòng mình thu dọn đồ đạc đi, nửa tiếng sau sẽ có xe tới đón các cháu đến sân bay. Nhớ thật kỹ, những vật phấm xa xỉ thì đừng có mang theo, chỉ mang một ít quần áo linh tinh thôi.”
Vẻ mặt Hoàng Gia Gia ngơ ngác nhưng anh ta cảm nhận được không khí trầm trọng ở trong nhà, cảm thấy cả người không được tự nhiên lắm.
Hoàng Hàn lỏi kéo anh ta, ý bảo anh ta đi ra bên ngoài.
Anh ta đi theo Hoàng Hân ra khỏi căn nhà, bước lên xe Hoàng Hân.
ở nhà của Hoàng Hân cũng có không ít đồ đạc của anh ta.
“Mẹ kiếp, chuyện gì vậy chứ.” Hoàng Gia Gia không nhịn được mà mắng.
“Vừa rồi mới có một trận mưa sao băng, ông nội bảo là… đê’ cho chúng ta rời đi.” Hoàng Hân thở dài một hơi nói.