NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Có rể là chiến vương - Chương 841

  1. Home
  2. Có rể là chiến vương
  3. Chương 841
Prev
Next

Không biết õng ta đang tạm biệt vớỉ Doãn Nhu hay hy vọng

râng Lê Văn Vãn sẽ không bao giờ quay lại nữa.

“Cuối cùng cũng trớ về.” Liễu Ngọc tim một cái ghế trẽn boong tàu ngồi xuống, cô ấy lấm bấm nói: “Cám thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.”

Lê Văn Vân nhìn hòn đảo bí ẩn này, không biết vì sao, anh luôn có linh tính, anh cảm thấy mình sẽ trở lại hòn đảo này một lần nữa.

“Con người Hodges rất bi ấn!” Đúng lúc này, một giọng nói vang lèn bèn tai Lè Văn Vân.

Anh quay đầu nhìn và phát hiện Doãn Nhu đang đứng bẽn cạnh anh tự lúc nào. Bà ta mặc một chiếc váy đen, dáng người mảnh mai, gió biển thổi qua làm chiếc váy đen của bà ta dính chặt vào người, lộ ra vóc dáng thon thả của bà ta một cách sâc sảo và sống động.

“Bà đã giao thiệp với ông ta nhiều năm như vậy mà vẫn không hiếu rõ ông ta à?” Lẽ Văn Vân hói.

“Có hai người bí ấn trên hòn đảo này, một người là ngài Minh và người kia là Hodges. Sự bí ấn của ngài Minh là điều rõ như ban ngày, nhưng bí ẩn của Hodges lại bị che giấu.” Doãn Nhu nói: ‘Có thể, ngài Minh cũng không biết rõ về người này.”

Lê Văn Ván hứng thú nhln về phía Doãn Nhu và hỏi: “Bà biết bao nhiêu về Minh Sũng?”

“Tỏi không biết nhiều.’ Doãn Nhu bĩu mòi nói: “Điều duy nhất tôi biết là thân phận của cậu ta. Cậu ta là Người Gác Đèm số 1 của Hoa hệ! Hình như còn xếp dưới cậu!”

Lúc nãy, Lê Văn Vãn vã những người khác đồng thời nhìn nhau!

Quả nhiên, Minh Sùng là nhân vệt bí ấn số 1 của Người Gác Đêm.

“Mụ nội nó!” Cố Bạch nói: “Quả nhiên là anh ta, nhưng mà miêu nữ kia, anh ta lợi hại không?”

‘Tôi không biết, chúng tôi chưa từng thấy cậu ta ra tay.” Doãn Nhu nói: “Phân lởn thời gian cậu ta đều không ở trên hòn đảo này. Cậu ta là người duy nhất có thế tự do ra vào hỏn đáo này. Kế cả Hodges cũng không thế tùy tiện ra vào!’

“Hodges không thế tùy tiện ra vào sao?” Phạm Nhược Tuyết ngạc nhiên hỏi: ‘Nói như thế nào nhỉ? ông ta không phải là người quyền lực nhất trên hòn đảo này sao?’

“Ông ấy quả thực là người quyên lực nhất trên hòn đảo này.” Doãn Nhu nói: “Nhưng nước trẽn hòn đảo nãy rất sâu. Tôi đã ớ đáy nhiều năm mà vần không tìm ra ngọn nguồn trong đó. Hòn đảo này không chí đơn giản như bốn vị thánh chủ ngoài mặt sáng đâu. Những người ẩn trong đám đông và trong bóng tối có thế mới là quan trọng nhất. Tóm lại, sau khi tôi tiếp xúc, Hodges dường như cũng muốn rời khỏi đây, nhưng không có cách nào thoát ra được.’

“Bả có biết hòn đảo này, thành phố nãy, ra đời như thế nào không?” Lẻ Văn Ván đột nhiên hói.

Doãn Nhu lâc đầu nói: “Tôi cũng vậy… Tôi đã bị đày vào đây nhiều năm trước vì một số chuyện.’

Lê Văn Vân sững sờ, nghe đến đây, anh luôn cảm thấy hiểu biết của mình về thành phố này hoàn toàn không đủ.

“Vậy thl tại sao Minh Sùng lại có thể tự do ra vào?” Hoàng Thi Kỳ hỏi.

Doãn Nhu lâc đầu nói: ‘Chúng tỏi cũng không hiếu, cậu ta rất ít khi đi đường, nhưng những khi thỉnh thoảng xuất hiện, Hodges vô cùng khách khí đối với cậu ta. Có thể là hai mươi năm trước, khi đó Minh Sùng mới mười lăm mười sáu tuổi, lúc đó cậu ta tức giận, Hodges quỳ ở trước mặt cậu ta mà run lấy bấy, rát nhiều nhân vật lớn trong thành phố nhìn thấy cảnh này nẽn không hề có ai dám trêu chọc cậu ta nữa. Cậu ta rời đi nảm mười báy, mười tám tuối, cho tới không bao láu trước đây mới quay lại!”

Lê Văn Vân đương nhiên biết điều này, anh ta đã đến Yên Kinh và ở lại Yên Kinh rất nhiều năm.

Trong khi họ nói chuyện, ở cảng, Hodges vln vầy tay như muốn chào tạm biệt, nhưng ánh mât của ông ta thì lại lạnh như băng!

Cố tay của ông ta rút xuống, đế lộ một hình xăm nhỏ trên cố tay.

Đó… là một đóa hoa sen màu tím!

“Chủ nhân, hình xăm của ông bị lộ rồi.” Bên cạnh là quản gia nhầc nhở.

Hodges ngẩn ngơ, sau đó nhanh chóng bỏ tay xuống, nhìn hình xám trên tay nói: “Tôi hơi bất cấn khi thấy cậu ta rời đi.’

“Chú nhản, ông sợ cậu ta sao?” Quán gia không nhịn được hỏi.

“Sợ? Cũng không đến mức sợ.” Hodges bó tay xuống, vổ nhẹ vào bộ vest, thản nhiên nói: “Chỉ là tính cách của thầng nhóc này có chút khó hiếu, giống như Minh Sùng, nhưng không sao! Thời gian cũng sắp đến rồi.”

“Còn Bùi Nghênh Tùng thì sao bây giờ?” Người quản gia hỏi.

“Không quan trọng, bản thân ông ta cũng không biết sự tồn tại của tỏi. Chúng ta vần nên ứng phó với Minh Sùng cho tốt trong khoáng thời gian này đi, đừng đế lộ bất kỳ manh mối nào. Không ngờ cậu ta lại quay lại đây vào lúc này, thật là kỳ lạ.”

Nhìn hai chiếc du thuyên càng ngày càng xa, Hodges cười tủm tỉm nói: “Đế bọn họ chó cán chó trong Người Gác Đêm trước đi! Ha, thật tho vị!”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 841"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

Diem Long Quan
Diêm Long Quân – Lục Thần
Tháng 3 11, 2022
cửu kiếm sát thần
Cửu Kiếm Sát Thần
Tháng 12 14, 2023
chang-re-dao-hoa
Chàng Rể Đào Hoa
Tháng 10 25, 2021
bìa truyện nhayho.com
Cao thủ hồi sinh
Tháng 3 18, 2022
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com