Có rể là chiến vương - Chương 859
Bên cạnh, Lý Thu thớ dài nói: ‘Đại ca, nhà vợ cũ cúa anh thật sự không phải tốt lành gì. Trước đây tôi nghe nói bọn họ chê anh nghẽo khó muốn chia tay vởi anh, sau đó mới phát hiện ra là anh có tiền, lại muốn phục hôn với anh?’
Nói xong, anh ta nhìn Nguyên Thị Lệ từ trên xuống dưới, nói: ‘Đế tôi nói rõ cho cô biết, vòng tròn quan hệ cúa người giàu hoàn toàn khác với vòng của cô, cô không thể nhúng tay vào được. Suy nghĩcúa những cậu ấm nhả giáu đó nhiều hơn cỏ nhiêu. Cô cho là người ta không biết cô vì tiên của anh ta à? Cỏ đến vì tiền của anh ta, cỏn anh ta đến vì cơ thể của cô. Chơi một chứt thì được nhưng còn kết hôn, cô nghĩ quá nhiều rồi.’
Nghe những lời cúa Lý Thu, Nguyên Thị Lệ bật khóc, nhiều cô gái xung quanh cũng hoảng sợ chạy ra ngoài.
Nguyền Thị Lệ mở miệng gọi: ‘Anh rế!’
“Há?” Mọi người nhìn về phía Lẽ Vãn Vân và Nguyền Thị Lệ.
Lê Vãn Vân đau đầu vô cùng, anh cám thấy có chút nực cười!
Khi còn là con rể à rể, anh làm trâu làm ngựa cho mẹ con Nguyền Vũ Đồng, chưa bao giở đổi lại được cải nhin kinh trọng từ mẹ con họ, từ mọi người trong nhà họ Nguyễn!
Và trong ba năm đó, Nguyến Thị Lệ chưa bao giờ gọi Lê Văn Vãn một tiếng anh rế!
Bây giờ cá hai đã ly hôn lâu như vậy rồi, Nguyễn Thị Lệ lại gọi anh là anh rể.
Người đáng thưong tất cỏ chồ đảng giận.
Thế giới nãy chi cõng nhận tiền, sự thật lám cho người ta ghẽ tởm.
‘Anh cứu em đi, em không thể quay về Dương Quang nữa. Hiện tại các anh đã cứu bọn em, em trớ về có thế cũng sẽ…” Hốc mắt Nguyến Thị Lệ đồ bừng.
“Giao cho tôi xử lý đi!” Hoàng Thi Kỳ đột nhiên nói: “Bất kế như thế nào, anh đã làm con rế cúa người ta ba năm, cũng là một loại duyên phận phải không? Hơn nữa loại cậu ấm lừa gạt các cô gãi náy tỏi cũng không chịu được.’
Lê Văn Vân sửng sốt một hồi, sau đó gật đầu nói: ‘Được!”
Anh nói xong liền nghĩ tới điêu gì đó, thở dài nói: ‘Xử lý xong rồi, đưa cỏ ta lẽn du thuyền của chúng ta đi, đến lủc đó tõi sẽ đưa cô ta trở về Lám Hải.’
Đúng vậy, mặc dù có một số vấn đề với Nguyễn Thị Lệ, nhưng mạng sống cúa Lẽ Vãn Vân chung quy đã được bố cúa Nguyên Vũ Đồng cứu một lần, cứ coi như là tiện tay mà làm thỏi.
Hoàng Thi Kỳ gật đầu.
”Chúng ta cũng đi ra ngoài đi!” Lê Văn Vân nói.
Lý Thu đá một cước vào Bray bên cạnh nói: “Đi ra ngoài, nhóc con, đừng mong giở trỏ!’
Sâc mặt Bray tái nhợt, trong lòng đang suy nghĩ tìm cách trốn thoát, nhưng khi Lê Văn Vân bát dầu động thủ giải quyết với bọn hải tặc canh giữ ớ đãy trước đó, anh ta không dám có động tĩnh gì, trong lòng lại càng thêm tuyệt vọng.
Những thủ doạn mà Lê Văn Vân thể hiện ra căn bản không phái là thứ mã con người có thế lãm được.
Anh ta chấp nhận số phận cúa mình rồi, chỉ mong nhóm Lê Văn Vân mau chóng rời đi, dù anh ta nghĩ điều đổ khó có thể xây ra.