Có rể là chiến vương - Chương 988
Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Là thế này, tôi có một anh họ khá tốt, mặc dù không có nhiều tiền, nhưng cỏ cũng đâu phải lả phụ nữ thiếu tiền, không bang tôi tác hợp cho hai người nhé?”
“XI!” Nhan Như Tuyết xì một tiếng.
Đúng lúc này, các món ăn bát đâu được mang lên.
Lè Văn Vân cân một miếng, không nhịn được khẽ nhâm mât lại.
Lúc ở khu Tội Ác, thật ra đồ ân của bọn họ vần khá ngon, tài nấu nướng của Phạm Nhược Tuyết cũng khá tốt, nhưng nếu so với Từ đại sư và dầu bếp ở Tứ Hợp Lâu thì vần còn kém xa.
Đã lảu lắm rồi Lê Văn Vân không được thướng thức món ngon như vậy, anh chỉ cảm thấy nụ vị giác của mình đang run rẩy.
Kế cá Nhan Như Tuyết cũng hơi sáng mât, hai người vừa án vừa trò chuyện.
Lè Văn Vân dò hỏi: ‘Đúng rồi, cô đâ có tin tức về mảnh xương rồng khác chưa?”
Nhan Như Tuyết gật đầu nói: “ừm, tôi vẩn luôn huy động người của minh đi tim kiếm giúp anh. Anh cứ yẽn tâm, khi nào chúng tôi tìm thấy, sẽ giành lấy nó bầng phương thức đứng đán.”
Dứt lởi, cô ta lại dò hỏi: “Lần này anh định ờ lại Yẽn Kinh bao lâu?”
“Chắc tầm hai mươi ngày, cỏ lẽ ngân hơn một chút.” Lè Văn Ván lâc đầu nói: “Tôi cũng không thế nói cụ thế được, nói tóm lại khi nào tôi rời đi sẽ dẳn cô theo, nên cô cứ yên tâm đi, cô có đẩ giúp tôi nhiều như vậy, tỏi cũng đâu phải hạng người vô trách nhiệm kia/
Khoảng thời gian tiếp theo là đế anh nảng cao bản thân.
Anh định ở lại bên này, để cùng Nhan Như Tuyết tìm kiếm nhiều xương rồng hơn.
Mặc dù bây giờ anh đã nâng cao một cách chậm rãi, nhưng đây cũng là cách nâng cao bản thân nhanh nhất mà anh biết.
Nhan Như Tuyết khẽ mím cười, gật đầu nói: “Tôi vẫn tin vào nhân phẩm của anh.”
Bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện, một lúc sau, Lẻ Văn Vân gọi nhân viên phục vụ tới, bảo anh ta đi thông báo với Tần Hoa
rằng anh sáp rời đi.
Một lúc sau, Tân Hoa chạy tới, tay cầm một chiếc hộp nhỏ nói: “Đây là món quà mà thầy bảo tỏi đưa cho anh, thầy ấy bảo nếu sau này anh gặp nguy hiểm thì hãy ấn vào cái này, nó có thề cứu anh một mạng.”
Lê Văn Vân sửng sốt, quan sát chiếc hộp kỳ quái này, cũng không đế tâm đến chuyện này cho lám.
Mặc dù Từ đại sư đến từ khu Tội Ác, nhưng rất rõ ràng ỏng ta chỉ là một người bình thường mà thôi, ông ta sống trong thành phố này cũng không được suôn sẻ như vậy, thậm chí trước đây vì cạnh tranh kinh doanh mà suýt bị nhà họ Lâm ở Giang Thành chặt mất cánh tay.
Nói cách khác, ông ta chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nhưng vì phép lịch sự, anh vẫn nhận lấy nó nói: ‘ông hãy chuyển lời cảm om đến Từ đại sư.”
Tân Hoa gật đầu đáp: “Đế tôi tiễn anh ra ngoài.”
Sau khi rời khỏi Tứ Hợp Lâu, Nhan Như Tuyết lái xe chở Lê Văn Vân đến chung cư mà trước đây anh và mấy người Phạm Nhược Tuyết từng ở. Bây giờ, hai bố con Lý Vân và Lý Giai Dao vẳn đang ở trong đó.
Lê Văn Vân định ớ lại chỗ của bọn họ trong khoảng thời gian này.
Trong lòng Lê Văn Vân vẫn cực kỳ cảm kích Lý Vân và Lý Giai Dao, đây chính là ân nhân cứu mạng của anh.
Sau khi chào tạm biệt Nhan Như Tuyết, anh liền đi thẳng vào trong chung cư, rất nhanh đâ đến trước cửa.
Căn nhà bị khóa bằng mật khẩu, Lê Văn Vân nhớ mật khẩu, đang định mờ cửa thì cảm thấy hình như trong phòng không chỉ có hai người.
Anh nhất thời cau mày.
Theo lý mà nói thì giờ này, Lý Vân vẫn đang đi làm, bởi vì Lê Văn Vân đã sâp xếp công việc cho ông ta ở Vên Kinh rồi, còn Lý Giai Dao, chác cũng đến trường rồi, lẽ ra không có ai ở nhà mới phải.
“Chắng lẽ là trộm vào nhà ư?” Khóe miệng của Lê Văn Vân khẽ cong lẻn.