Có rể là chiến vương - Chương 993
Lẻ Văn Vân không hiếu, trước đây Trác Nhất Minh còn ốn, nhưng từ khi tiếp xúc với Internet thì ăn nói cứ như bình xịt trên mạng vậy. Là thủ lĩnh của Người Gác Đêm Hoa Hạ, ông ta thật sự đã khiến Lê Văn Vân cạn lời.
“Ống gọi tôi làm gì?” Lê Văn Vân đen mặt hỏi.
“Cậu có biết cậu đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho tôi không?” Trác Nhất Minh máng: “Cậu đã tới Du Châu chém chết Đồng Tốn đúng không?”
“Đúng vậy.” Lê Văn Vân thờ ơ nói: “Chính ông ta làm nhiều điều ác như vậy, tôi còn không thể chém chết ông ta hay sao?”
“Đương nhiên là cậu có thế chém, nhưng cậu cũng phải làm xong mọi chuyên trước đã.” Trác Nhất Minh mâng: “Dù gì cũng là chuyện do chính cậu gây ra, cậu tự đi mà dọn đi!”
‘Tự mình dọn thì tự mình dọn, tôi cũng không nghĩ ông có thể dọn dẹp cho tôi.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.
Bây giờ hai người giống như hai đứa trê đang đấu khấu.
“Mẹ kiếp, thằng nhãi nhà cậu có ý gì hả?” Trác Nhất Minh mắng.
‘Tôi chẳng có ý gì cả, đường đường là Người Gác Đêm số không hệ Hoa bị phát Huyết Sẳc Lệnh, vậy mà ông chẳng dám nói một lời, khiến tôi rất thất vọng, thế thôi.” Lê Văn Vân thờ ơ đáp.
“Cậu, tôi đã nói với cậu rồi, tôi có nỗi khố riêng.” Trác Nhất Minh mâng: “Bỏ đi, tôi chắng muốn nói nhám với thắng nhãi như cậu. Tính khí cậu nhỏ nhen, tôi không thể so nối.”
“Ha ha.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.
“Người của ba gia tộc ấn thế kia đã đến Yên Kinh rồi. Tối nay, bọn họ sẽ nói chuyện với cậu ở phòng bao chữ Thiên số một nhà hàng Hoàng Vận ở Yên Kinh, bọn họ muốn tìm cậu đê’ đòi lời giái thích.” Trác Nhất Minh nói: “Cụ thế như thế nào thì cậu tự đi mà nói, nếu đám người này gia nhập vào Hồng Nguyệt, quãng thời gian này sẽ gây ra phiền toái gì thì không cần tôi phải nói gì nữa.”
‘Tôi biết rồi!” Lẻ Văn Vân nói.
“Ranh con, ông đây lặp lại lần nữa, lúc đó tôi đã phản đối rồi, hơn nữa tỏi có rất nhiều nỗi khổ. Cậu không ớ trong hoàn cảnh đó nên không biết được đâu. Đợi khi nào cậu trờ thành thủ lĩnh của Người Gác Đêm hệ Hoa, đến lúc đó cậu sẽ hiếu rõ, rất nhiều chuyện thật sự là lực bất tòng tâm.” Trác Nhất Minh nói.
‘Tôi đã không còn là Người Gác Đêm nữa.” Lê Văn Vân khẽ đáp: ‘Tôi cũng không trở thành thủ lĩnh của Người Gác Đèm hệ Hoa. Ông hãy tự mình bảo vệ Người Gác Đêm hệ Hoa đi.”
Tôi không bảo vệ cậu à? Nếu bây giờ cậu đang trước mặt tôi, tỏi sẽ cho cậu mấy tát đấy.” Dường như Trác Nhất Minh đang rất tức giận.
“Bây giờ ông không thế đánh lại tôi đâu.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.
Dứt lời, trong căn cứ Người Gác Đêm ở gần biến, Trác Nhất Minh nhất thời mặt đỏ tía tai, mở miệng mắng mây cảu, rồi dứt khoát cúp máy: “Mẹ kiếp, thầng nhải Lẻ Văn Vân này, nếu cậu ta đang đứng trước mặt tôi mà tôi không đánh cậu ta một trận, thì tôi sẽ không mang họ Trác nữa.”
Phạm Nhược Tuyết đứng bên cạnh ông ta, hơi cạn lời nói: “Hai người đều lớn như vậy rồi, tại sao lại giống y như trẻ nhỏ vậy? Chẳng lẽ ông không nghe ra hàm ý trong câu nói của Lê Văn Vân nói cái gì sao? Anh ấy bảo ông luôn canh giữ Người Gác Đêm là đang ám chỉ không để ông vung ra đao cuối cùng đó.”
Trác Nhất Minh sửng sốt, rồi cười khẩy: “õng đây không vung ra đao đó thì đế cho cậu ta vung à? Cậu ta yếu ớt như vậy, tưởng mình đánh được Demps thì có thể thay thế tôi sao? Cậu ta vẫn còn non lám.”
Mấy người đứng bên cạnh đều lắc đầu cạn lời. ở bên khác, Lê Văn Vân bĩu môi, cúp máy.
Lý Giai Dao ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn anh hỏi: ‘Anh đang cãi nhau với người khác à?”
Lê Văn Vân ho khan nói: “Không cỏ, anh đang nói lý lẽ với một lão già vô lý.”
Lý Giai Dao bày ra dáng vẻ còn lâu em mới tin anh, rồi đứng dậy và nói: “Em phái đến trường đây, lúc trước em đã xin nghỉ phép, nhưng bây giờ người phụ nữ kia đã rời đi rồi, em phải quay về trường học tiếp đây.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Em đi đi! Có cần anh lái xe chớ em đi không?”
Xe mà anh và Hoàng Thi Kỳ mua hồi trước, đã đưa một chiếc cho Đặng Hân Hân, cỏ lẽ chiếc còn lại vẫn đang ở trong ga ra.