Có rể là chiến vương - Chương 994
Chìa khóa của chiếc xe này luôn đế trong nhà, nhưng Lý Vân không có bằng lái xe, cũng không biết lái xe, do đó, có lẽ hai tháng qua chiếc xe này chưa từng di chuyến.
“Không cần đâu, em bẳt taxi đi là được.” Lý Giai Dao lâc đầu
nói:
‘Tối nay chúng ta cùng đi ăn nhé?”
Lê Văn Vân lác đầu đáp: “Tối nay anh có hẹn rồi. Em và bố em cứ ăn đi. TỐI nay anh phải đi ra ngoài một chuyến.”
“Vâng ạ!” vẻ mặt Lý Giai Dao hơi thất vọng nói: “Vậy em đi ra ngoài trước.”
Lẻ Văn Vân gật đầu.
Đợi Lý Giai Dao rời đi, Lê Văn Vân liếc nhìn căn phòng của Lý Vân, rõ ràng Lý Vân vẫn chưa ngủ, có lẽ ông ta đang trốn trong phòng một mình hút thuốc.
Chuyện này chỉ có bản thân ông ta mới có thê’ suy nghĩ rõ ràng, đồng thời quyền quyết định cũng nằm trong tay Lý Vân.
Lê Văn Vân tìm một căn phòng, sau khi bước vào, anh lấy năm khúc xương rồng ra.
Anh cầm khúc xương rồng nhỏ nhất, nhám mát lại, bát đầu hấp thụ.
Đối với anh, nâng cao bản thân là điều quan trọng nhất, bời vì anh không biết tương lai mình sẽ trải qua những gì.
Khác với trước đó lấy được xương rồng là có thê’ hấp thụ ngay, lần này tốc độ hấp thụ khá chậm rãi.
Xương rồng mà anh đang nâm trong tay vốn chỉ to bằng ngón tay út, nhưng suốt buổi chiều anh chỉ hấp thụ được tầm một phần năm.
Điều này đã khiến anh nhíu chặt mày, cũng có nghĩa là trong vòng hai mươi mấy ngày tới, anh không thế hấp thụ hết năm khúc xương liên tiếp.
Nếu mấy siêu cấp khác biết trong lòng Lê Văn Vân đang suy nghĩ gì, có lẽ bọn họ sẽ có ý định tự tử.
Phần lớn tốc độ hấp thụ xương rồng của siêu cấp đều khá là chậm, một năm hấp thụ một khúc là chuyện vô cùng bình thường.
Năm giờ chiều, Lẻ Văn Vân mở mát ra, anh nhìn đồng hồ, bây giờ đã là năm giờ ba mươi rồi, anh sờ mũi nói: “Mấy gia tộc ẩn thế khác ư? Mình phải đi gặp bọn họ mới được.“
Dứt lời, anh liền đứng dậy, tìm khấp phòng khách, cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa xe R8. Anh không chào Lý Vân mà đi ra ngoài ngay.
Cùng lúc đó, trong một khu chung cư nào đó ở Yên Kinh, bây giờ đã đến giờ ăn tối, nèn Hồng Mai Quế và bà Loan đang ngồi trước bàn ăn, định dùng bữa.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa bỗng vang lẽn.
Hồng Mai Quế cau mày hỏi: “Nhan Tam à?”
Là người cúa Hồng Nguyệt, bọn họ sẽ không cùng một nơi, hầu như không liên lạc với bất kỳ ai, đặc biệt những người ngoại tuyến, khi nào bọn họ chủ động liên lạc thì mấy người ngoại tuyến này mới dám đến tìm bọn họ.
Do đó bọn họ vô thức nghĩ đến Nhan Tam.
‘Cháu đi mớ cửa đi!” Bà Loan nói.
Hồng Mai Quế gật đầu, đi ra mớ cửa.
Sau đó, sắc mặt của cô ta khẽ thay đổi: “Thủ… thủ lĩnh.”
Bùi Nghênh Tùng khẽ liếc nhìn Hồng Mai Quế, khẽ cười nói: “Bây giờ chỉ còn lại một mình cô là sát thủ đỉnh cấp nhất của Hồng Nguyệt chúng ta.”
Quả thật, quãng thời gian này Hồng Nguyệt đã tốn thất quá nặng nề, sát thủ đỉnh cấp thì kẻ chết kẻ bị bát, kim bài sát thủ và thẻ đỏ sát thủ đều bị tổn thất không hề ít.
“Ông đến tìm bà à?” Hồng Mai Quế hỏi.
Bùi Nghênh Tùng gật đầu, bước vào nhà, rồi đóng cửa lại. ồng ta đi đến trước mặt bà Loan, hành lễ, cực kỳ khách sáo nói: ‘Bà bà, ông Mặc có lệnh, trong vòng mười ngày, toàn bộ người của Hồng Nguyệt phải tập hợp ở biên giới phía Bác.”
‘Toàn bộ người cúa Hồng Nguyệt đều phải tập hợp ư?” Bà Loan nhướng mày hỏi: “Sao thế, người của khu Tội Ác cũng đến đây à?”
“Khu Tội Ác thì tính khác.” BÙI Nghênh Tùng nói: “ông Mặc cũng muốn mời bà đến đó một chuyến, khỏng biết bà có bằng lòng hay không?”
Bà Loan liếc nhìn Bùi Nghênh Tùng, bình tĩnh nói: “Được, tôi biết rồi. Mười ngày sau, tôi sẽ xuất hiện ờ biẽn giới phía Bắc.”