Có rể là chiến vương - Chương 995
Bùi Nghênh Tùng gật đầu nói: “Vậy chúng ta sẽ gặp lại nhau biên giới phía Bác. Tỏi không quấy rây hai người nữa.”
Dứt lời, òng ta liền rời đi.
Sau khi xác nhận Bùi Nghênh Tùng đã đi xa, Hồng Mai Quế liền cau mày nói: “Mọi người đều phải tập hợp ở biên giới phía Bắc ư? Bùi Nghênh Tùng và ông Mặc định làm gì vậy? Hơn nữa bà đồng ý với ông ta làm gì, cháu không muốn đi tới biên giới phía Bắc.”
“Con người ông Mặc lòng dạ tàn nhẫn, nếu ông ta đã ban bố tin tức này, mà bà không đồng ýậ bà nghĩ có lẽ Bùi Nghênh Tùng sẽ có cách giết chết bà.” Bà Loan lác đầu nói, rồi gắp đồ ăn trên bàn bỏ vào miệng: “Đi tới biên giới phía Bắc cũng được thôi, có lẽ bên đó sẽ là chiến trường chính. Không biết lần này… sẽ có bao nhiêu người đến.”
Hồng Mai Quế gật đầu, gượng cười nói: “Haizzz. Không ngờ Bùi Nghênh Tùng lại bị Lê Văn Ván bắt giữ, còn đế cho ỏng ta chạy mất, dường như cháu khó mà rời khỏi Hồng Nguyệt trong khoảng thời gian ngán.”
Bà Loan nhìn Hồng Mai Quế nói: “Bày giờ việc có rời khỏi hay khỏng đã không còn quan trọng nữa. Không ai trong số chúng ta có thế may mán thoát khỏi, đây chỉ là vấn đề lựa chọn cuối cùng mà thôi.’
ở bên khác, nhà hàng Hoàng Vận ở Yên Kinh.
Đây là nhà hàng Trung, hơn nữa còn là nhà hàng Trung vô cùng cố điến. Mọi người đều ăn mặc theo phong cách cổ đại,
đứng xếp hàng trước cửa. Sau khi Lê Văn Vân ngừng xe, có người nhanh chóng đi tới chào đón: ‘Chào anh, cho hỏi anh có hẹn trước không ạ?”
“CỎ.M Lê Văn Vân gật đầu đáp.
“Phòng bao chữ Thiên số một.” Lê Văn Vân nói với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ khẽ cười, cô ta mặc đồ cổ trang, tay cầm khăn lụa, vươn tay ra nói: ‘Mời anh đi lối này!”
Lê Văn Vân gật đầu, theo sau cô ta, đi thắng vào trong, rất nhanh đã đến phòng bao cực kỳ rộng rãi.
Trong phòng bao vẫn rất cổ kính, chỉ có một chiếc bàn tròn khống lồ và một hàng nhân viên phục vụ đang đứng phía trước.
Phòng bao chữ Thiên số một là phòng bao tốt nhất trong nhà hàng Trung này, giá cả cực kỳ đât đỏ, còn có mấy tiết mục được biểu diễn.
Phục vụ cũng rat chừng mực.
Lê Văn Vân biết rõ, có lẽ mùi vị của nhà hàng này cũng chỉ như thế, thứ bọn họ bán chính là mấy phục vụ này, vậy mà rất nhiều người vẫn thích chạy đến đây ăn.
Trong phòng đã có không ít người đang ngồi, hình như Đồng Dương ở trên cầu vượt lúc trước đã trở thành người đại diện cho nhà họ Đồng, ngoài ra còn có hai ông lão và hai người đàn ỏng trung niên.
Chắc chăn hai ông lẽo này chính là nhân vật siêu cấp của hai gia tộc còn lại, còn hai đàn ông trung niên kia là người phụ trách hiện tại của hai gia tộc.
trên người Lê Văn Vân, ngoại trừ Đồng Dương, mấy người khác đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
Mặc dù bọn họ đã sớm biết Lê Văn Vản vẫn còn rất trẻ, nhưng lúc Lê Văn Vân thật sự bước vào, bọn họ vần bị chấn động.
Người đứng thứ ba trong Thiên Bảng lại chưa tới ba mươi tuổi.
Điều này đă khiến bọn họ thật sự hơi cạn lời.
Nhưng sau sự kinh ngạc ngán ngủi, một người trong số bọn họ bổng hừ lạnh, hờ hững nói: “Các cô cứ lui xuống trước đi.”
“Dạ vâng!” Mấy nữ nhân viên mặc đồ cố trang đó đều hành lễ, phất khăn lụa trong tay, rồi đi ra ngoài.
Đợi sau khi cửa phòng đóng lại, một ông lão trong số đó nhìn Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân đi tới, kéo ghế định ngồi xuống thì ông lẽo đó lạnh nhạt nói: “Tôi đã cho phép cậu ngồi xuống chưa?”
Lê Văn Vân vui vẻ, liếc nhìn ông lão, rồi cười như không cười đáp: “Ông đây có ngồi xuống hay không cũng cần sự cho phép của ông à?”
Câu nói của Lê Văn Vân khiến ông ta sửng sốt một chút, nhưng nghĩ đến việc Lê Văn Vân đứng thứ ba Thiên Bảng, ông ta liền nghiến răng nghiến lợi, hừ lạnh: “Được, vậy thì cậu cứ ngồi xuống trước đi, rồi chúng ta từ từ nói chuyện. Đầu tiên tỏi xin tự giới thiệu, tôi họ Chu, tên là Chu Diệu Khôn. Đây là gia chủ nhà họ Chu hiện tại của chúng tôi, Chu Vũ Văn, còn người bên cạnh tôi họ ôn, tên là ồn uấn.”