Có rể là chiến vương - Chương 996
ông ta chí vào một ỏng lão khác, rồi lại chí vào một người đàn ông trung niên khác nói: ‘Đây là ỏn Đào, gia chủ nhà họ ôn hiện tại.”
Dứt lời, ông ta hờ hững nói: “Đồng Dương, chầc cậu cũng biết rồi đúng không, nên tôi không cần phải giới thiệu gì nhiều.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “ừm, tôi biết rồi, mấy người có chuyện gì thì mau nói đi.”
Dứt lời, anh dứt khoát cầm bát đũa lên, liếc nhìn mấy món ăn trẽn bàn, rồi mặc kệ tất cả mà bắt đầu ăn.
Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Lê Văn Vân, trên mặt ôn Đào hiện lên vẻ không vui nói: “Lê Văn Vân, lúc ở trước mặt Trác Nhất Minh cậu cũng ngông cuồng như vậy ư? Tốt xấu gì chúng tôi cũng được xem là bề trên của cậu, bề trên còn chưa động đũa, vậy mà cậu lại dám ăn trước chúng tôi?”
Lê Văn Vân xua tay nói: “Mấy người tìm tôi có việc gì thì mau nói ra đi. Vê phần bề trên hay không thì người mà tôi quen thuộc mới gọi là bề trên, còn bề trên mà tôi không quen thì chẳng là cái thá gì cả.”
“Cậu!” Ôn Đào nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ha ha, người trẻ tuối tướng mình có chút bản lĩnh thì có thê” vô địch thiên hạ ư? Lê Văn Vân, cậu thật sự cho rằng không ai có thể trị được cậu đúng không?” Chu Diệu Khỏn lạnh lùng u ám nói.
Lẻ Văn Vân cạn lời, rồi đặt đũa xuống, hờ hững nói: “Thôi được rồi, vậy mấy người có việc gì thì mau nói ra đi. Mấy người tìm
tôi mà, muốn thương lượng chuyện gì thì cứ nói thầng ra đi.”
“Rất đơn gián, chúng ta chỉ muốn hỏi cậu một chuyện, Đồng Tổn là bị cậu giết đúng không?” Chu Diệu Khôn thờ ơ hỏi.
“Nếu ông đã nói như thế cũng chẳng sao cả.” Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ồng còn câu hỏi nào nữa không?”
“Chú ý thái độ của cậu.” Nghe thấy giọng điệu hời hợt của Lê Văn Vân, Chu Diệu Khôn cực kỳ giận dữ, cười khấy: “Nếu cậu đã thừa nhận thì tốt. Châc bây giờ cậu cũng biết, chúng tôi là bốn gia tộc siêu cấp, từng ký thỏa thuận với Người Gác Đêm các cậu. Chúng tôi luôn tuân thủ theo thỏa thuận, không bước vào đời, không phá vỡ quy tắc của thế giới bình thường, nhưng bây giờ, các cậu lại chú động xé bỏ thỏa thuận này.”
“Ông nghĩ nhiều rồi.” Lê Văn Vân lạnh nhạt nói: ‘Tôi nghĩ chác ông cung đã nghe qua chuyện tôi đã bị Người Gác Đêm khai trừ, phát Huyết Sẳc Lệnh rồi đúng không? Do đó nói trâng ra, chuyện này chầng liên quan gì đến Người Gác Đêm. Hơn nữa Đồng Tốn đã làm một số việc ghê tờm trước, đúng lúc là kẻ thù của bạn tôi, cho nên tôi đã trả thù giúp bạn tôi, chỉ vậy thôi.”
“Ai sẽ tin lời cậu nói?” ôn uẩn cười khẩy: “Cậu đẽ bị Người Gác Đêm khai trừ rồi ư? Bọn họ giả vờ khai trừ cậu à? Có phải Người Gác Đêm các cậu cảm thấy mấy nhà chúng tôi tồn tại là sự uy hiếp, nên muốn giả vờ khai trừ cậu, để cậu tới đối phó với chúng tôi đúng không?”
Lé Văn Vân cạn lời rồi.
Anh cau mày, liếc nhìn Đồng Dương, hờ hững nói: “Bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, mấy người định giải quyết thế nào?”
ồn Uẩn bổng híp mát lại nói: “Tôi mặc kệ trước kia Đồng Tốn đẽ làm những gì, nhưng ông ta là đồng minh của mấy nhà chúng tôi, cũng có thỏa thuận với Người Gác Đêm. Bây giờ cậu đã chú động xé bỏ thỏa thuận, giết chết Đồng Tốn, thì phải trả giá thích đáng, chúng tôi cần một lời giải thích.”
“Õng muốn giải thích thế nào?” Lê Văn Vân nheo mât lại hỏi.
Nghe thấy câu hỏi bình tĩnh của Lê Văn Vân, bọn họ còn tường Lê Văn Vân đã thỏa hiệp. Chu Diệu Khôn liếm môi nói: “Rất đơn giản, chỉ cần cậu đáp ứng đủ ba yêu cầu của chúng tôi. Yêu cầu đầu tiên là giao Doãn Nhu kia ra, bà ta đã giết chết Đồng Tổn, tất nhiên phải trả giá bang mạng mới thỏa đáng.”
“Yêu cầu thứ hai, cậu là đồng phạm, cậu hây tự chặt đứt một cánh tay, coi như đây là sự trừng phạt nhất định giành cho
cậu.”
“Yêu cầu thứ ba, cậu phải đích thân đến Du Châu, quỳ xuống xin lỗi người nhà họ Đồng, đến khi nào bọn họ tha thứ thì thôi…”
Nói đến đây, ỏng ta lạnh nhạt nói: “Đây cũng là yêu cầu mà chúng tôi đề ra VỚI Trác Nhất Minh. Tôi nghĩ có lẽ ông ta cũng không dám phản bác.”
Lé Văn Vân khá vui vẻ. Anh phát hiện hình như người của mấy gia tộc ẩn thế này đều coi mình là củ hành.
Quả thật, hơn một trăm đỉnh cấp gia nhập vào Hồng Nguyệt sẽ gây ra râc rối lớn cho Người Gác Đêm, vì thế bọn họ đã lấy điều này ra để uy hiếp, cho rằng Lê Văn Vân không thể chịu nổi hậu
quả như vậy.