Có rể là chiến vương - Chương 998
Mọi người nghe xong đều im lặng, ôn uẩn thớ dài nói: “Cậu ta đứng thứ ba trong Thiên Bảng, e rằng bố và chú Chu của con cùng hợp sức với nhau cũng không thế đánh lại cậu ta. Chúng ta chỉ muốn tăng áp lực cho Trác Nhất Minh, đế cậu ta phải trả giá nhất định mà thôi, nhưng rõ ràng bảy giờ, cậu ta không hề đi theo kịch bản này. Nếu chúng ta thật sự gia nhập vào Hồng Nguyệt, không chỉ có cậu ta, mà thằng nhãi Trác Nhất Minh kia cũng sẽ lựa chọn liều mạng với chúng ta.”
Nghe đến đây, mọi người đều trờ nên yên lặng.
“Vậy chuyện này chúng ta chỉ có thế ngậm bồ hòn làm ngọt thôi sao?” Chu Diệu Khôn cực kỳ giận dữ, rút điện thoại ra, tìm một dãy số rồi bấm gọi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói mang theo ý cười của Vương Hồng: “ô, ỏng Chu, xem ra ông đã trò chuyện xong với Lê Văn Vân rồi đúng không? Thế nào, kết quả đàm phán có khiến ông hài lòng không?”
“Vương Hồng, rốt cuộc ý ỏng là sao?” Chu Diệu Khôn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Các ông bảo Lê Văn Vân đến đây để diễu võ dương oai đúng không? Cậu ta vừa mới uy hiếp chúng tôi, nếu chúng tôi gia nhập vào Hồng Nguyệt, cậu ta sẽ giết sạch gia tộc chúng tôi, đây cũng là ý của Người Gác Đêm các ông đúng không?”
“Haizzz, tôi đã nói với ông rồi, Lê Văn Vân đã không còn là Người Gác Đêm nữa. Sở dĩ Lè Văn Vân xuống tay với Đồng Tổn cũng xuất phát từ ân oán cá nhân của bạn bè của cậu ta, hoàn toàn không liên quan đến Người Gác Đêm, vậy mà các ông cứ
không chịu tin.” Vương Hồng gượng cười nói.
“Vương Hồng, ông thật sự không nghĩ tới, nếu chúng tôi gia nhập vào Hồng Nguyệt sẽ như thế nào à? Chắng lẽ ông cho rằng đế một thằng nhãi như cậu ta đến uy hiếp dăm ba câu thì chuyện này cứ thế bỏ qua sao?” Chu Diệu Khôn mặt mày khó coi hỏi.
Vương Hồng im lặng một hồi lâu, Chu Diệu Khôn nhất thời mừng rỡ, tưởng Vương Hồng sẽ thỏa hiệp.
“Tôi đã nói rồi. Thứ nhất, Lê Văn Vân không phải là Người Gác Đém. Thứ hai, đảy là ân oán cá nhân giữa Đồng Tốn và Doãn Nhu, tôi nghĩ chác các ông biết rất rõ những chuyện kinh tôm mà Đồng Tốn đã làm trước kia.” Vương Hồng lạnh nhạt nói: “Thứ ba, có lẽ các ông không hiếu rõ con người Lê Văn Vân. Nếu các ông dám gia nhập vào Hồng Nguyệt, cậu ta sẽ thật sự giết sạch gia tộc của các ông.”
Vê phần sau này ba gia tộc này sẽ lựa chọn như thế nào, Lê Văn Vân cũng không nghĩ quá nhiều, đúng như những gì Trác Nhất Minh đã nói, nếu anh đã làm ra chuyện này thì anh sẽ giải quyết sạch sẽ. Chỉ cần lúc nào đó Trác Nhất Minh đến nói cho anh biết ba gia tộc này đã gia nhập vào Hồng Nguyệt, anh sẽ dẫn đám người đến từ khu Tội Ác kia ra tay, tìm kiếm bọn họ trên khâp thế giới.
Buối tối anh quay về khu chung cư, mấy ngày tiếp theo, anh sống khá thoải mái.
Quãng thời gian này, anh không có nhiệm vụ nào cả, hoàn toàn
ở trong trạng thái thư thái, mổi ngày đi dạo ờ các nhà hàng Yên Kinh. Nhan Như Tuyết đang giúp anh dò hỏi tin tức về xương rồng, nhưng hình như gần đây không thu hoạch được gì, năm khúc xương rồng trong tay anh cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thề hấp thụ hết.
Do đó, ngày nào anh cũng đi gặp mấy người quen ở Yên Kinh, ví dụ như mấy người Đặng Hân Hân, Vương Giai Kỳ, rồi đi ăn cơm, trò chuyện với bọn họ.
Trên thực tế, kế từ khi Lê Văn Vân gia nhập vào Người Gác Đêm năm mười tám tuổi, anh không có nhiều thời gian để yên tĩnh như thê’ này, cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ.
Mặc dù trước đây trông anh cũng rất nhàn rỗi, nhưng suy cho cùng, nhiệm vụ vần đang quấn trên người, bình thường anh cũng luôn suy nghĩ về nhiệm vụ.
Cho dù là ba năm anh bị mất trí nhớ thì sức khỏe và tinh thần của anh cũng vô cùng uể oải.
Lúc đó, ngày nào anh cũng đi chuyến gạch, còn bị người khác ghét bỏ, nên cuộc sống vô cùng mệt mỏi.
Bây giờ đã không còn nhiệm vụ nào nữa. Mặc dù anh phải nghĩ đến chuyện chiến tranh trong tương lai, nhưng anh cố gáng để mình thư thái, tận hưởng mấy ngày này.
Anh đã dự định, nếu thật sự không có tin tức gì về xương rồng, anh sẽ về Lâm Hải ớ bẽn bố mẹ của mình trước.
Bất giác, mười mấy ngày đã lặng lẽ trôi qua. Trong quãng thời gian này, Lê Văn Vân đã hấp thụ tống cộng hơn hai khúc
xương rồng, hơn nữa tốc độ ngày càng chậm, dù gì việc nâng cao bản thân cũng là một hạn chế tương đối.
Hôm nay, Lê Văn Vân vẫn ở trong nhà hấp thụ xương rồng, đúng lúc này, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.