Có rể là chiến vương - Chương 999
Đồng thời, ở khu Tội Ác xa xôi, trên một bãi biến. Lúc này Minh Sùng đang đứng chắp tay trước bờ biến, vẻ mặt vần không chút cám xúc, nhìn mặt biến xa xăm, chắng mấy chốc, trên mặt biển đã có mấy chiếc du thuyền khổng lồ từ từ hiện ra, rồi nhanh chóng đến gần anh ta.
Tâm mười mấy phút sau, du thuyên từ từ đến gần bờ biến, trên một chiếc du thuyền, một ông lão đang ngồi trên mạn thuyền.
Õng lão này cũng lởn tuối rồi, trên đầu đã không còn bao nhiêu tóc, nhưng được chải chuốt rất tỉ mỉ, trong miệng cũng không còn bao nhiêu chiếc răng, nhưng giọng nói lại giống như chuông lớn.
“Trác Nhất Minh có lệnh, Người Gác Đém số một Minh Sùng hãy dẫn Người Gác Đêm ờ khu Tội Ác ra khơi. Đích đến là biên giới phía Bắc.“ ông ta đứng trên mạn thuyền, bình tĩnh nói.
Minh Sùng đứng bẻn dưới, khẽ hành lễ nói: “Tuân lệnh!”
Đồng thời, ở khu Tội Ác, trong trang viên của Hodges. Một người nhanh chóng chạy vào trong trang viên của Hodges, sau đó hành lễ nói: “ông Hodges, du thuyên của Người Gác Đêm đã đến bờ biển rồi, e rầng ngài Minh sắp rời đi rồi.”
Hodges bĩu môi nói: “Rời đi ư? Không được để cậu ta rời đi một cách dề dàng như vậy. Người của chúng ta… cũng đã đến lúc tập hợp lại rồi.”
“Hú..
Tâm vài phút trôi qua, trên bầu trời khu Tội Ác, bỗng vang lên một tiếng còi báo động, sau đó rất nhiều người ớ khu Tội Ác bát đầu tập trung về phía trang viên trung tâm.
ở phố ố chuột, ông lão lừa gạt đeo kính đen mâng mỏ: “Mẹ kiếp, nhanh như vậy đã bắt đầu rồi sao? Sớm biết thế này hỏm đó mình đã rời đi cùng thằng nhãi kia rồi.”
õng lão lừa gạt rất tức giận, ông ta ở lại thành phố này là có nguyên do, nhưng ỏng ta cảm thấy rằng nếu mình muốn rời đi, có lẽ vẫn có chút cơ hội.
Tiếng còi báo động vang vọng khắp bầu trời khu Tội Ác, trên phố ố chuột, rất nhiều người đang thò đầu ra ngoài, vẻ mặt hơi mơ màng.
Nhìn thấy đám người này, ông lão lừa gạt hơi cạn lời, lấy điện thoại ra, bấm một dãy số rồi gọi đi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Người nghe máy là người phụ trách hiện tại của Minh Giáo, mặc dù đã rời đi, nhưng bây giờ Minh Giáo vần khống chê’ toàn bộ khu Bắc, hơn nữa còn liên tục phát triển.
Bây giờ ông lão lừa gạt có quan hệ khá tốt với Minh Giáo, bởi vì lúc Lê Văn Vân rời đi đã nhờ ông ta trông nom.
Đầu dây bèn kia vang lèn giọng nói vô cùng khách sáo: “Tiền bối, đã xảy ra chuyện gì thế? Tại sao bây giờ khu Tội Ác lại vang lên tiếng còi báo động lớn như vậy?”
“Cậu bớt nói nhảm lại đi. Mẹ kiếp, có lẽ hai ỏng trùm sắp sống mái với nhau rồi, toàn bộ người trong tổ chức Minh Giáo và mấy người ở khu ổ chuột kia, đều phải sơ tán ra khỏi thành phố này.* ồng lão lừa gạt vội nói: “Cậu phải nhớ kỹ, là toàn bộ người, ngoài ra…”
Ông ta nói đến đây thì liếm môi nói: “Vào thời gian này, mặc kệ là ai, chỉ cần là người tiến về quảng trường trung tâm đều phải giết sạch.”
T
“Chuyện này…” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói không dám tin: “Ý ỏng là sao?”
“Cậu cứ làm theo lời tôi nói là được, sơ tán toàn bộ người ra khỏi khu Đông. Chúng ta vần còn đủ thời gian, hiếu chưa?” Ông lão lừa gạt hơi sốt sắng nói.
“Tôi hiếu rồi, tôi sẽ đi làm ngay.” Đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy, sau đó, ông lão lừa gạt hét với mấy người xung quanh: “Mọi người mau chạy ra khỏi khu Tội Ác, nếu ai muốn chết thì cứ việc ờ lại đây cũng chẳng sao.”
Mấy người ớ khu ố chuột nghe ông lão lừa gạt nói thế thì nhất thời sửng sốt, sau đó có người bầt đầu bỏ chạy.
Tiếng còi báo động vốn đã cực kỳ đáng sợ, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc chạy ra bèn ngoài.
ở bên bờ biển, mặc dù cách khu Tội Ác rất xa, nhưng Minh Sùng vẫn nghe thấy tiếng động này, trên thuyên, ông lão kia cau mày hỏi: ‘Đây là âm thanh gì vậy?”
“Là tiếng còi báo động của khu Tội Ác, có lẽ Hodges đã biết mấy người đến đây rồi.” Minh Sùng bình tĩnh nói: “Mấy năm qua, ông ta đã âm thầm phát triển không ít thế lực ở thành phố
này.”
“Ban đầu chúng ta đã có thể dự kiến được điều này.” ồng lão thớ dài nói: “Bây giờ ông ta kéo còi báo động, có phải ông ta không định đế cho chúng ta rời đi đúng không?”
“Có lẽ là vậy.” Minh Sùng vần mặt không cảm xúc đáp.