Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế - Chương 199
Anh có thể chiều Diệp Linh Thính đến mức ngang ngược, nhưng không đến mức để cô vô học.
Cô tức đến mức mắt đỏ hoe, quay lưng lại ném cho anh một câu: “Em xin lỗi!”
Giọng nói rất lớn, mang theo một chút nghẹn ngào.
Ngọn lửa trong lòng Hoắc Cẩn Hành bị dập tắt, anh bước tới hỏi rõ tình hình, Diệp Linh Thính chỉ nói hình xăm sau lưng khó chịu.
“Vẫn còn đau lắm sao?” Hoắc Cẩn Hành hiểu lầm ý nghĩa trong biểu cảm của cô, tưởng rằng hình xăm sau lưng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, anh đưa tay ra nhưng lại không dám chạm trực tiếp.
Đúng lúc anh định thu tay lại, Diệp Linh Thính đột nhiên nắm lấy ngón tay anh: “Anh ơi.”
“Ừ, anh đây.” Hoắc Cẩn Hành để cô nắm tay, cúi đầu lắng nghe.
“Anh đừng đi.” Cô không muốn Hoắc Cẩn Hành đi gặp những người phụ nữ khác, càng sợ Hoắc Cẩn Hành vô tình thích một người trong đó, rồi kết hôn với người khác.
“Hả?” Hoắc Cẩn Hành làm việc luôn tính toán trước sau. Theo anh, việc lựa chọn đối tượng kết hôn không ảnh hưởng anh làm những việc khác, càng không hiểu Diệp Linh Thính có liên quan gì đến chuyện này?
“Em đã không khỏe rồi, anh còn đi xem mắt người khác, vậy em… Vậy em…” Cô nức nở thở hổn hển, mắt mũi đỏ hoe nhìn anh, trông thật đáng thương.
Hoắc Cẩn Hành chỉ đành đầu hàng, đến mức không dám hỏi: “Được rồi, không đi.”
Cuộc gặp mặt cuối cùng cũng không thành, bởi vì gần đây Diệp Linh Thính có nhiều vấn đề, làm anh hoàn toàn không thể yên tâm làm việc khác.
Diệp Linh Thính biết đây chỉ là tạm thời, cô có thể ngăn cản một cô Triệu, sau này còn có vô số cô Tiền, cô Tôn…
Hoắc Cẩn Hành, người đàn ông đẹp trai, kiếm tiền giỏi, năng lực bản thân lại mạnh, đúng là miếng bánh ngon trong mắt người khác. Nếu điều kiện cho phép, ai cũng muốn tranh giành.
Gần đây Diệp Linh Thính rất buồn bực, ở nhà không vui, ở trường cũng ủ rũ.
“Thính Thính, cậu sao vậy? Tâm trạng không tốt à?” Hứa Tri Ân phát hiện bạn thân có gì đó không ổn, nghiêng đầu dựa ra sau, khuỷu tay chống trên bàn đỡ nửa khuôn mặt.
Học theo động tác của cô ấy, giơ tay trái lên, Diệp Linh Thính thở dài: “Yêu mà không được.”
Hứa Tri Ân: “?”
Chuyện gì vậy, cũng không thấy bạn thân ở trường thân thiết với ai, chẳng lẽ cô ấy nghỉ học quá nhiều nên bỏ lỡ tin tức quan trọng?
Đang định hỏi thì cô bạn cùng bàn ồn ào trở về chỗ ngồi, nhét điện thoại vào dưới cặp sách giấu đi, tỏ vẻ tức giận: “Hôm nay về nhà tớ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh trai, tức chết đi được!”
Hai người liếc mắt nhìn sang, đồng thanh hỏi: “Cậu lại làm sao thế?”
Cô bạn cùng bàn tức giận nói: “Từ khi anh trai tớ có bạn gái, thứ gì ngon, thứ gì hay ho cũng đều nghĩ đến cô ta. Lần này anh ấy đi công tác nói sẽ mua quà cho mình, không ngờ chỉ mua của chị dâu.”
“Lúc trước nói gì nhỉ? Nói rằng cho dù có bạn gái cũng sẽ mua đồ ăn đồ chơi cho tớ như trước. Mới yêu đương được bao lâu mà đã coi tớ như người vô hình.” Cô ấy bắt chước giọng điệu của anh trai mình để phàn nàn, mắt trợn lên trời.
“Tớ là cái gì chứ? Tớ chỉ là một đứa em gái bị lãng quên, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”
Đây là cô em gái được anh trai cưng chiều đột nhiên bị lạnh nhạt, ghen tị rồi.
Là con một, Hứa Tri Ân không có nỗi lo này, cười an ủi bạn cùng bàn, Diệp Linh Thính ngồi bên cạnh lại trầm tư.
Lúc bạn cùng bàn dần được xoa dịu, cô bỗng buông một câu: “Đàn ông đều là đồ lừa đảo.”
Cảm xúc của bạn cùng bàn bùng lên: “Đúng vậy!”
Hai người hăng hái, đồng lòng căm thù, khóe miệng Hứa Tri Ân hơi nhếch lên, hít một hơi khí lạnh.
Luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Gần đây Diệp Linh Thính luôn cau mày, Hoắc Cẩn Hành nhận ra sự thay đổi tâm trạng của cô, nhưng không biết nguyên nhân là gì.
Cấp ba chính là thời điểm học tập căng thẳng, anh nghĩ đến tình hình học tập của Diệp Linh Thính trước tiên. Thành tích mỗi kỳ do trường gửi về vẫn ổn định ở top đầu, phản ứng của các giáo viên bộ môn cũng rất tốt, xem ra không phải vấn đề học tập.
Hoắc Cẩn Hành định dành thời gian nói chuyện với cô, Diệp Linh Thính lại chủ động bắt chuyện trên bàn ăn.
“Bạn em nói, anh trai cậu ấy gần đây có bạn gái nên không quan tâm đến cậu ấy nữa, không hỏi han gì, ngay cả chuyện đã hứa cũng quên sạch.” Diệp Linh Thính thầm xin lỗi bạn cùng bàn trong lòng, vì cô đã thêm mắm dặm muối vào câu chuyện để kể lại.
Lúc nói chuyện, Diệp Linh Thính luôn lén quan sát phản ứng của Hoắc Cẩn Hành, thấy anh thong thả dùng bữa, gần như tuân thủ hoàn toàn quy tắc “ăn không nói”.
Khi cô nói xong, Hoắc Cẩn Hành mới thong thả ngước mắt nhìn cô, giọng điệu bình thản nhắc nhở: “Trên bàn ăn nói ít thôi.”
Câu chuyện bóng gió kia hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến Hoắc Cẩn Hành, có thể nói là không hề có tác động. Cô đành im lặng, chỉ ăn nửa bát cơm rồi trốn về phòng.
Ngồi trước bàn đọc sách thất thần, cầm bút vẽ lung tung trên giấy, chẳng mấy chốc trang vở sạch sẽ xuất hiện những mảng mực đen. Diệp Linh Thính bực bội xé trang giấy đó vo thành cục ném vào thùng rác, hai tay chống mép bàn, nhắm mắt lại.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Hoắc Cẩn Hành bưng một đĩa điểm tâm sau bữa ăn đến, đặt thẳng trước mặt cô: “Chúng ta nói chuyện.”
Thấy biểu cảm nghiêm túc của anh, Diệp Linh Thính từ từ thẳng lưng, tò mò không biết anh sẽ nói gì.
Hoắc Cẩn Hành nghiêng người dựa vào mép bàn, đi thẳng vào vấn đề: “Em lo lắng anh kết hôn rồi sẽ không quan tâm đến em?”
Thực ra ý nghĩa ẩn giấu trong câu chuyện của Diệp Linh Thính vừa rồi rất rõ ràng, anh trai vì bạn gái mà quên lời hứa với em gái, em gái cho rằng đối phương không còn yêu thương mình nữa, cảm thấy bị lạnh nhạt và bất công, bài xích người đột nhiên “cướp đi” đồ của mình.
Tâm lý này chuyển sang Diệp Linh Thính cũng rất dễ hiểu.
Diệp Linh Thính hơi hé miệng, thuận theo lời anh hỏi: “Vậy anh sẽ không quan tâm đến em sao?”
“Sẽ không.”
Trong lòng anh, dù là ai cũng không thể chiếm vị trí vượt hơn Diệp Linh Thính.
Trên đời này làm gì có nhiều người như cô ngốc này, không màng đến tính mạng của mình để bảo vệ anh.