Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế - Chương 201
Người ta nói quá tam ba bận, chiêu này một hai lần còn được, đến lần thứ ba sẽ rất dễ bị lật tẩy.
Hoắc Cẩn Hành nhận ra ý đồ của cô, hiểu cô đang ngăn cản chuyện liên hôn.
Cùng lúc đó, Cố Kinh Diễn cũng đang làm chuyện này, anh ấy cũng nghe nói bên Hoắc Cẩn Hành liên tục xảy ra chuyện, ngầm hỏi vài câu, Hoắc Cẩn Hành chậm rãi nói ra lo lắng: “Hình như Thính Thính phản đối dữ dội.”
Trong quá trình kể lại, Hoắc Cẩn Hành giấu nhẹm việc cô có thể đang giả vờ ốm, chỉ nói Diệp Linh Thính không muốn anh kết hôn.
Kiên nhẫn nghe xong, trong lòng Cố Kinh Diễn có một suy đoán: “Vậy ý cậu là, Tiểu Thính Thính có thể cảm thấy cậu kết hôn đồng nghĩa với việc tìm cho cô ấy một bà mẹ kế độc ác, sợ bị bắt nạt?”
“…” Mặc dù không phải mẹ kế thật, nhưng chắc là cô nghĩ như vậy.
Cố Kinh Diễn vỗ tay: “Chuyện này có chút khó giải quyết rồi, bảo sao mỗi lần tôi nhắc đến chuyện liên hôn, cô ấy đều trừng mắt nhìn tôi.”
Lần trước Diệp Linh Thính nhìn chằm chằm anh gọt táo, đó nào phải gọt vỏ, rõ ràng là dùng ánh mắt để gọt anh.
Cố Kinh Diễn thở dài: “Chắc là từ nhỏ đã không có bố mẹ bên cạnh, có thể là thiếu cảm giác an toàn.”
“Làm sao để cô ấy có cảm giác an toàn?” Anh tự nhận đã đáp ứng mọi yêu cầu của Diệp Linh Thính, cuối cùng là chỗ nào làm cô vẫn còn nghi ngờ?
Cố Kinh Diễn: “… Câu hỏi này hơi phức tạp.”
Thế là hai người đàn ông cùng lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm trên Baidu “Làm thế nào để trẻ có cảm giác an toàn”, lỡ tay bấm vào một bài đăng trên diễn đàn, bên dưới là những chủ đề liên quan.
Cố Kinh Diễn giơ điện thoại lên: “Cậu xem bài đăng này, chủ đề của nó là như thế này, người bố đơn thân muốn tái hôn, nhưng đứa con nhất quyết không đồng ý, rất bài xích người phụ nữ sắp trở thành mẹ kế.”
Có người cho rằng bố mẹ không nên từ bỏ cuộc sống của mình vì con cái, nhưng đa số cho rằng bố mẹ cần phải có trách nhiệm với con cái, không thể không quan tâm đến suy nghĩ của chúng.
[Việc lập gia đình ấy mà, dời lại một hai năm cũng không sao, con cái không đồng ý thì kết hôn rồi cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn.]
[Đã có con nhỏ thì suy nghĩ của con cái vẫn rất quan trọng, con cái mâu thuẫn với bố mẹ mà không giải quyết kịp thời, dần dần xa cách thì càng khó dạy dỗ.]
Về vấn đề này, hai người đàn ông rút ra một đạo lý: Liên hôn là chuyện nhỏ, giáo dục con cái mới là chuyện lớn.
Về việc xây dựng cảm giác an toàn, cũng tổng kết ra hai điểm quan trọng: “Thứ nhất là phải dành nhiều thời gian bên cạnh, thứ hai là phải có một bầu không khí gia đình tốt.”
“Cậu bận rộn công việc, hãy dành thời gian trò chuyện với Tiểu Thính Thính, còn việc cậu tìm mẹ kế…” Lỡ lời, Cố Kinh Diễn vội vàng ngắt lời, sửa lại: “Còn việc cậu tìm bạn gái đừng giấu cô ấy, dù sao cậu cũng không thích ai, chi bằng chọn một người mà cô ấy thích, như vậy chẳng phải ai cũng vui vẻ sao.”
Cách này nghe có vẻ cũng không tệ.
Sau khi phân tích và nghiên cứu tâm tư của cô, Hoắc Cẩn Hành đã có kế hoạch.
Hôm nay anh đặt mấy tập tài liệu trước mặt Diệp Linh Thính, chỉ vào nói: “Chọn đi.”
“Ý gì đây?” Diệp Linh Thính tùy tiện lật xem, bên trong còn kẹp ảnh của những người phụ nữ khác nhau.
Hoắc Cẩn Hành làm việc hiệu quả, đi thẳng vào vấn đề: “Em có thể chọn một người em thích, anh sẽ đi gặp mặt.”
“Ồ.” Cô thật sự ngồi ở đó, mở từng tấm ảnh ra xem, nghiêm túc nhận xét: “Người này mắt quá nhỏ, người này môi quá dày, người này mũi không đủ cao, chiều cao người này không xứng với anh.”
Càng nói càng hăng, rõ ràng là những người đã được bà Hoắc và bà cụ Hoắc xem qua sàng lọc, đến miệng cô vẫn xuất hiện đủ loại vấn đề.
Tư thế đứng của Hoắc Cẩn Hành từ thẳng tắp chuyển sang nhàn nhã, khoanh tay nghe, cũng không ngắt lời, chỉ xem cô có thể kiếm cớ gì: “Vậy kết luận của em là?”
Diệp Linh Thính hắng giọng hai tiếng, giọng điệu rất nghiêm túc: “Em thấy những người này không hợp với anh.”
Nói cách khác, cô không thích.
“Thính Thính, chuyện này không đáng sợ như em tưởng tượng, chỉ là một vài kế hoạch cuộc đời thôi.” Hoắc Cẩn Hành đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, như một người anh trai đang giảng giải tâm lý cho cô: “Đến tuổi thích hợp, em cũng sẽ suy nghĩ đến những chuyện này.”
Bị nhìn thấu ý đồ, Diệp Linh Thính cũng lười giả vờ, mở mắt trừng anh: “Vậy đợi đến lúc em đến tuổi đó rồi nói không được sao?”
“Đợi đến lúc em đến tuổi đó, anh già rồi.”
“Không đâu, tuổi kết hôn theo luật của nữ là hai mươi tuổi, lúc đó anh mới hai mươi tám tuổi.” Diệp Linh Thính vội vàng muốn bày tỏ điều gì đó, nhưng cô biết không thể, chỉ có thể lấy tuổi tác làm cái cớ.
Cô nghĩ, có lẽ đợi đến khi mình trưởng thành, đợi đến khi mình lớn hơn một chút, Hoắc Cẩn Hành sẽ không chỉ coi mình là một cô em gái nhỏ.
Hoắc Cẩn Hành lại lắc đầu: “Không thể tính như vậy.”
Hai mươi tuổi trong mắt anh cũng chỉ là một cô bé đang đi học, yêu đương còn quá sớm.
Con đường cuộc đời của anh và Diệp Linh Thính ngay từ đầu đã cách nhau tám năm, những chuyện họ phải đối mặt trong quá trình trưởng thành không thể tiến hành cùng lúc.
Diệp Linh Thính mân mê mấy tờ giấy, tạo thành nếp nhăn, mím môi hỏi: “Anh muốn kết hôn đến vậy sao?”
“Không phải.” Hoắc Cẩn Hành phủ nhận.
Không phải là bây giờ nhất định phải kết hôn, nhưng anh phải cho Diệp Linh Thính một sự dẫn dắt đúng đắn. Nếu anh kết hôn mà trong mắt Diệp Linh Thính đồng nghĩa với việc bị bỏ rơi, vậy những năm tháng hai người ở bên nhau có ý nghĩa gì?
“Anh luôn cân nhắc ý kiến của em, vì vậy em hãy tôn trọng suy nghĩ của anh.”
Diệp Linh Thính không thể trả lời anh.
Liên hôn là một phần trong kế hoạch cuộc đời ban đầu của Hoắc Cẩn Hành, và cô tuyệt đối không thể “tôn trọng” điều này.
Cô không dám bày tỏ tình cảm thật sự, bởi vì với tính cách của Hoắc Cẩn Hành, nếu biết được sự thật anh nhất định sẽ tránh xa. Chỉ có thể thuận theo tình thế để anh lầm tưởng rằng mình sợ bị bỏ rơi, đây là cách duy nhất của cô vào lúc này.
Cô chưa bao giờ là người chịu thua số phận.
Nói cô không hiểu chuyện cũng được, vô lý cũng được, chỉ cần Hoắc Cẩn Hành không cưới người khác trước khi cô trưởng thành, vậy thì cô sẽ có cơ hội tranh đấu cho chính mình!