NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế - Chương 202

  1. Home
  2. Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế
  3. Chương 202
Prev
Next

Diệp Linh Thính né tránh ánh mắt dò xét sắc bén đó, ôm ngực lắc đầu liên tục: “Anh đừng nói nữa, em khó chịu.”
Đã từng thấy cô giả vờ ốm với đủ loại lý do, lần này Hoắc Cẩn Hành không mắc lừa nữa, thở dài hỏi: “Thính Thính, cuối cùng em muốn làm gì?”
Những hành vi trái ngược với tính cách thường ngày này quá rõ ràng, sao Hoắc Cẩn Hành có thể không nhận ra, chỉ là đang đợi cô chủ động mở lời.
“Em có biết mỗi lần nghe em nói không khỏe, anh…”
Anh sợ hãi đến mức nào.
Trong một thời gian dài sau khi được cứu về, sức khỏe của Diệp Linh Thính không tốt, một cơn ho chút chút cũng có thể biến thành sốt phải nhập viện, thuốc không có tác dụng với cô.
Từng truyền dịch liên tục bảy ngày chỉ vì một cơn cảm lạnh thông thường.
Vì vậy chỉ cần có chút động tĩnh, anh sẽ lo lắng sợ hãi, sợ cô nằm trên giường bệnh không chịu tỉnh lại giống như năm mười lăm tuổi.
“Em lừa anh bằng sức khỏe của mình, em cảm thấy làm vậy có đúng không?”
Đôi mắt đen sâu thẳm như đầm nước nhìn chằm chằm vào cô, làm những suy nghĩ nhỏ bé của Diệp Linh Thính không thể trốn tránh, trong chốc lát không biết trả lời thế nào.
Thấy cô im lặng, Hoắc Cẩn Hành buông tay, lạnh lùng nói: “Tự suy nghĩ cho kỹ đi.”
Lần này anh quyết tâm, không nhìn biểu cảm trên mặt Diệp Linh Thính, xoay người bước ra khỏi cánh cửa.
Vừa bước qua ngưỡng cửa hai bước đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ho dữ dội, Hoắc Cẩn Hành dừng bước, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Hoắc Cẩn Hành không quay đầu lại, sau khi rời khỏi nhà anh đến thẳng công ty.
Gần đây có người phụ trách dự án mới đến liên hệ với Hoắc thị, tên của đối phương là nữ, không thể xem thường năng lực chuyên môn của cô ta.
Hoắc Cẩn Hành chọn người không nhìn giới tính, chỉ xem năng lực.
“Chào tổng giám đốc Hoắc, tôi là Hàn Đa Lâm, có thể gọi tôi là Doreen.” Cô gái trẻ tuổi chín chắn tự tin, trong lúc giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sự hấp dẫn của phụ nữ. Nét mặt của Hoắc Cẩn Hành không hề có vẻ dao động.
Hàn Đa Lâm hơi bất ngờ.
Cô ta nghe nói Hoắc Cẩn Hành thủ đoạn đanh thép, mềm không được cứng không xong, ngay cả người đẹp như cô ta đứng trước mặt giống như không nhìn thấy.
Cô ta không hề tỏ ra ngạc nhiên, thông qua công việc lan tỏa sự quyến rũ của mình, nhưng dường như người đàn ông kia không hề quan tâm.
Đây là lần đầu tiên Hàn Đa Lâm nghi ngờ bản thân, ngoại hình xinh đẹp và năng lực nổi bật của cô ta không khơi dậy được hứng thú của Hoắc Cẩn Hành sao?
Hoắc Cẩn Hành nghe Doreen nói về kế hoạch không sót một chữ, nhưng anh không để tâm.
Vào giây phút màn hình điện thoại di động đặt trên bàn sáng lên, Hoắc Cẩn Hành nhìn thấy tên người gọi đến, ra hiệu Doreen dừng nói. Anh đứng dậy nghe điện thoại, bên trong vang lên tiếng của dì giúp việc trong nhà: “Anh Hoắc, cô Thính Thính ngất xỉu.”
Sau khi bị Hoắc Cẩn Hành hỏi liên tục, cảm xúc của Diệp Linh Thính không ổn định. Cô túm áo thở dốc, ho đến mức mặt ửng hồng.
Cô nhận ra mình giả bệnh là sai, vốn định đuổi theo anh xin lỗi lại thấy Hoắc Cẩn Hành rời đi không quay đầu lại. Cô run chân ngã cạnh cầu thang, cuối cùng được dì giúp việc đi ngang qua phát hiện.
Diệp Linh Thính được đưa đến bệnh viện truyền dịch, lúc Hoắc Cẩn Hành chạy đến cô đã tỉnh lại.
Cô thấy anh đến, hất mặt không thèm nhìn anh. Hoắc Cẩn Hành im lặng đi từ bên này sang bên kia.
Cuối cùng Diệp Linh Thính mở miệng nói: “Anh đến đây làm gì, không sợ bị em lừa gạt à.”
Giọng nói vô cùng bình tĩnh, cũng không phải câu hỏi. Hoắc Cẩn Hành nhận ra cô đang tức giận, vẻ nhợt nhạt khi cô bệnh khiến anh mềm lòng: “Thính Thính, xin lỗi.”
“Anh không cần xin lỗi em.” Diệp Linh Thính ngước mắt lên chăm chú nhìn anh: “Là lỗi của em. Em không nên dựa vào sự nuông chiều của anh liên tục lừa anh ở lại.” Cô dừng mấy giây, ngón tay hơi dùng sức nắm chặt góc chăn trắng tinh: “Sau này sẽ không thế nữa.”
“Anh không trách em, anh chỉ lo cho sức khỏe của em.” Hoắc Cẩn Hành ngồi xổm xuống, nắm chặt tay cô trên giường bệnh.
Diệp Linh Thính cúi đầu, chậm rãi rút tay ra khỏi bàn tay anh: “Bị bệnh vốn là vấn đề của em, không liên quan đến anh.”
Tay trống rỗng khiến Hoắc Cẩn Hành ngẩn người.
“Em biết vì lúc trước em cản giúp anh một lần nên anh mới lo lắng cho sức khỏe của em.” Cô né tránh ánh mắt của anh, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Thật ra không cần thiết, anh cứu em một lần, em trả lại anh một lần, rất công bằng.”
Hoắc Cẩn Hành không hề do dự phủ nhận: “Không phải.”
Đương nhiên lúc này Diệp Linh Thính không nghe lọt những lời anh nói, cho dù anh nói gì cũng vô dụng.
Sau khi truyền dịch xong, Diệp Linh Thính yên lặng đi theo anh về nhà, từ đầu đến cuối không hề nói chuyện với anh.
Khi đứng trước cửa, Hoắc Cẩn Hành lấy dép lê cho cô thay, vừa xoay người chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng: “Cảm ơn.”
Anh dừng động tác giữa không trung.
Từ xưa hai người đã quen giúp đỡ và trò chuyện với nhau, đây là lần đầu tiên Diệp Linh Thính nói cảm ơn anh. Bỗng chốc khoảng cách của hai người trở nên xa xôi, anh chưa từng thấy Diệp Linh Thính lạnh lùng như thế.
Nói nghiêm túc không phải lạnh lùng mà là xa cách.
Cố Kinh Diễn thường nói cô tiêu chuẩn kép, thái độ đối với anh và người khác hoàn toàn khác biệt. Hoắc Cẩn Hành là người trong cuộc, anh chưa từng cảm thấy khác biệt. Cho đến giờ phút này anh mới hiểu được trong lòng cô nhiều tiêu chuẩn thế nào.
Đương nhiên, anh cũng bị đối xử như người bình thường, đến nỗi không bằng Cố Kinh Diễn.
Ít ra khi Cố Kinh Diễn đến thăm, Diệp Linh Thính còn cười với anh ấy.
Tiếng cười của hai người vô cùng chói tai.
Cố Kinh Diễn dựa vào bản lĩnh chọc cô cười, nhân lúc Diệp Linh Thính vui vẻ, anh ấy không quên củng cố tâm lý cho cô bé nhà anh em mình: “Em nhìn xem anh của em cũng đã lớn rồi, không thể cứ cô đơn vậy được.”
Sau đó anh ấy vỗ ngực mình hứa hẹn: “Nếu anh ấy vì người khác bắt nạt em, em vẫn còn anh Kinh Diễn ở đây, anh làm chỗ dựa cho em.”
“Không cần anh.” Diệp Linh Thính không nể mặt mũi dứt khoát từ chối.
Cố Kinh Diễn: “Tiểu Linh Thính, em đúng là tiêu chuẩn kép.”
Diệp Linh Thính biết đối phương nói đùa, tâm trạng dần thả lỏng hơn.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 202"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com