Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế - Chương 203
“Cho em xem cái này.” Cố Kinh Diễn mở một tấm ảnh trong điện thoại di động: “Đẹp không?”
Trong ảnh, người phụ nữ mặc vest ngắn màu lam, váy ôm mông, dáng người uyển chuyển tỏa ra sự quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành.
“Cô ấy tên là Hàn Đa Lâm, một người phụ nữ rất có bản lĩnh, nói đơn giản là người phụ nữ mạnh mẽ. Cô ấy giống anh em, đều là người cuồng công việc.” Cố Kinh Diễn càng nói càng hăng say, giống như thiếu một câu sẽ lãng phí tài ăn nói của mình: “Anh em rất thích cô ấy, em nghĩ xem, nếu hai người bọn họ ở bên nhau như hai kẻ mạnh kết hợp lại.”
Nụ cười trong đáy mắt cô dần tan biến, hồi lâu sau Diệp Linh Thính mới nghe thấy mình cất tiếng nói: “Hoắc Cẩn Hành thích cô ta à?”
Cố Kinh Diễn sờ cằm suy nghĩ: “Chắc là hơi thích.”
Hoắc Cẩn Hành rất kén chọn, nhưng anh từng khen ngợi Hàn Đa Lâm, giọng điệu có vẻ khen ngợi.
Khóe miệng Diệp Linh Thính rủ xuống: “Vậy cũng không tệ.”
Cố Kinh Diễn vui vẻ.
Anh ấy nghe Hoắc Cẩn Hành nói Diệp Linh Thính thường bắt bẻ một số người, bây giờ anh ấy vừa nói ra đã được đồng tình, có thể thấy được anh ấy rất có kiến thức trong việc giao tiếp với bạn nhỏ.
Cố Kinh Diễn chạy đi tìm Hoắc Cẩn Hành khoe công: “Cậu xem đi, bản thân mình không thể hiểu được Linh Thính, còn phải nhờ tôi ra tay.”
Hoắc Cẩn Hành khó hiểu.
Cố Kinh Diễn cười ha ha nói: “Sau khi tôi dốc lòng dạy dỗ một phen, sau này Tiểu Linh Thính sẽ không ý kiến gì về chuyện cậu tìm bạn gái nữa.”
“Cậu nói gì với em ấy?”
“Tôi đưa ảnh của Hàn Đa Lâm cho em ấy nhìn, em ấy nói rất đẹp.”
Bỗng dưng Hoắc Cẩn Hành trở mặt, mặt u ám: “Ai bảo cậu nói những lời này với em ấy?”
Đột nhiên Cố Kinh Diễn bị chỉ trích đến mơ màng, vỗ trán nói: “Không phải, tôi đang giúp hai người tháo gỡ khúc mắc mà.”
“Cậu đi được rồi.” Hoắc Cẩn Hành nghiến răng nghiến lợi dường như một giây sau có thể duỗi móng vuốt sắc xé nát tên khốn gây họa này.
Cho Cố Kinh Diễn đến đây chắc chắn là quyết định sai lầm nhất của anh!
Một lát sau, không hiểu sao Cố Kinh Diễn bị “Tiễn khách”, ngay cả cơm trưa cũng không cho ăn. Ở trên đường, anh ấy gọi điện thoại mắng Hoắc Cẩn Hành một hồi, đối phương không hề phản bác.
Hoắc Cẩn Hành âm thầm đi vào phòng ngủ của Diệp Linh Thính.
Cô đang nhắm mắt ngủ, gương mặt trắng sứ không còn nụ cười rực rỡ và đầy sức sống như trước.
Anh vô thức đưa tay về phía Diệp Linh Thính, lúc sắp chạm vào mặt cô, lông mi cô run lên mở mắt ra. Cô không tránh né, chỉ im lặng nhìn qua: “Có chuyện gì sao?”
Hoắc Cẩn Hành bất mãn nhíu mày, trong ánh mắt u ám không nói rõ được, chần chờ hồi lâu mới hỏi: “Em không để ý đến anh nữa à?”
“Anh Cẩn Hành.” Cô nghe lời anh mở miệng, vô cùng ngoan ngoãn.
Hoắc Cẩn Hành nghe thấy cô gọi, cả người cảm thấy lạnh lẽo: “Phải thế nào em mới tha thứ cho anh?”
“Người làm sai là em.” Diệp Linh Thính co ngón tay nói rất khẽ giống như nói không nên lời.
Hoắc Cẩn Hành chưa từng dỗ dành ai.
Lúc này anh cảm nhận được cảm giác trong đó, cho dù dỗ hay không thì người khó chịu vẫn là bản thân.
Cuối cùng giờ phút này anh đã hiểu cảm giác sợ hãi khi “Bị” xa lánh của Diệp Linh Thính, trong lòng xuất hiện một lỗ thủng làm thế nào cũng không lấp đầy được.
“Anh giải thích với em.” Hoắc Cẩn Hành cúi đầu xuống, ngồi xổm trước mặt cô: “Anh không đi gặp những người đó, chỉ ra ngoài bàn công việc thôi. Đối với anh, kết hôn là kế hoạch có cũng được, không có cũng không sao, trước khi em lớn lên, anh sẽ không nghĩ đến những chuyện này.” Diệp Linh Thính đã có khúc mắc không có cảm giác an toàn, nếu như một lời hứa hẹn có thể khiến cô yên tâm thì vẫn rất đáng giá.
Suy nghĩ của mỗi người khác biệt không chỉ ở tuổi tác, còn bao gồm những chuyện trải qua trong đời. Cô vẫn còn vị thành niên, chưa hiểu được lựa chọn của người hai mươi mấy tuổi là chuyện rất bình thường. Anh có thể chờ Diệp Linh Thính lớn lên mới quan tâm những chuyện nhỏ nhặt kia.
Hoắc Cẩn Hành chờ cô phản ứng, Diệp Linh Thính hoảng hốt trong chốc lát, lời nói của Cố Kinh Diễn vẫn văng vẳng bên tai, nói không bất ngờ là giả.
Rõ ràng anh đã có người mình thích còn hứa hẹn với cô như thế, có lẽ mình đã đánh giá thấp giá trị của mình trong lòng Hoắc Cẩn Hành.
Hoắc Cẩn Hành vẫn không chờ được câu trả lời của cô, anh thở dài một hơi: “Em nghỉ ngơi đi, có chuyện gì lúc nào nói với anh cũng được.”
Bắt đầu từ hôm nay, Hoắc Cẩn Hành học được một từ mới, là… Chiến tranh lạnh.
Mà cô bạo lực lạnh với anh khác hẳn những người khác, Diệp Linh Thính yên lặng không hề ầm ĩ, đến nỗi không nổi giận. Cho dù anh làm gì nói gì cũng giống như đấm vào trên bông, mềm mại không phản ứng.
Cố Kinh Diễn vô thức phát hiện mình gây chuyện chột dạ không thôi, liên tục đưa ra rất nhiều ý tưởng với Hoắc Cẩn Hành. Lần này Hoắc Cẩn Hành không bị “Mắc lừa” nữa, anh kiên quyết không làm theo đề nghị của anh ấy.
Dựa theo kinh nghiệm nuôi em bé của anh mấy năm nay, nếu bản thân anh không dỗ được Diệp Linh Thính thì ai dỗ được đây?
Gần đây Diệp Linh Thính xin phép nghỉ không đến trường học, cũng không lười biếng bỏ bê bài vở. Cô ở trong phòng sách ôn tập bổ sung kiến thức, sau khi làm bài tập xong còn giải những đề khó.
Hoắc Cẩn Hành muốn thử dạy cô giải đề lại bị Diệp Linh Thính né tránh. Cô không buông bút, đè sách bài tập dưới tay nói: “Em tự làm.”
Sau đó cô còn nói thêm: “Lần trước hỏi anh chỉ vì cố ý dây dưa trì hoãn thôi.”
Cô thừa nhận kế vặt của mình, Hoắc Cẩn Hành lại cảm thấy không vui.
Lần trước anh bất chấp rời đi vì muốn cô ý thức được mình giả bệnh là việc sai lầm, nhưng kết quả của việc làm này là điều anh muốn sao?
Anh muốn lấy được lòng tin của cô nhưng lại liên tục đẩy cô ra xa.
Diệp Linh Thính cúi đầu học tiếp, hoàn toàn không có hứng thú trò chuyện. Hoắc Cẩn Hành không làm phiền nữa, lúc anh đi ra ngoài cửa vô tình nghe thấy tiếng ho khan bên trong.
Một lát sau, người giúp việc đưa một bát canh thanh họng nhuận phổi cho cô.
Ban đêm, khi Diệp Linh Thính ngủ trên giường thì sốt đổ mồ hôi, mơ hồ nghe thấy mấy giọng nói khác nhau đang trò chuyện.
Bên tai ồn ào khiến cô bực bội, nhưng thân thể không khỏe khiến cô không thể dậy dược. Trong lúc mơ màng, cô được Hoắc Cẩn Hành đỡ lên đút một muỗng thuốc vào miệng, đắng chát.