Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế - Chương 204
Diệp Linh Thính uống một muỗng rồi không chịu uống nữa, đưa tay đẩy ra lại bị Hoắc Cẩn Hành chặn lại: “Thính Thính ngoan, uống thuốc mới hết bệnh.”
“Đắng.” Cô sợ đau sợ đắng, trong ánh mắt và mũi đều đang lên án và gạt bỏ.
“Em uống xong anh cho ăn kẹo.” Anh biết Diệp Linh Thính thích đồ ngọt, anh lợi dụng việc này để giao dịch: “Ăn kẹo xong không đắng nữa.”
Hoắc Cẩn Hành đút uống, cô vẫn nghiêng đầu.
Ngoại trừ việc không muốn uống thuốc, Diệp Linh Thính còn đang từ chối anh.
Hoắc Cẩn Hành thở dài: “Thính Thính đừng giận được không?”
“Em không giận.” Cô hít mũi, nước mắt rơi xuống: “Em chỉ cảm thấy… Rất khó chịu.”
“Em nói suy nghĩ thật lòng của mình cho anh biết được không?”
Lúc người ta bị bệnh, phòng tuyến tâm lý sẽ giảm xuống rất thấp, Diệp Linh Thính mơ màng nghe anh hỏi, sự ấm ức tích lũy hóa thành nước mắt rơi xuống: “Anh, anh gạt em, anh nói sẽ đối xử tốt với em, anh hung dữ với em.”
Lúc này Hoắc Cẩn Hành mới xuống nước: “Là anh sai, không có lần sau nữa.”
Cuối cùng Diệp Linh Thính cũng chịu bộc lộ nỗi lòng: “Ngày đó ở trong phòng, ánh mắt khi anh hỏi nhìn em rất lạnh lùng. Em muốn đi theo xin lỗi anh, lúc chạy theo em rất khó chịu, em nghĩ mình sắp chết rồi.”
Cô muốn giữ Hoắc Cẩn Hành lại nhưng há miệng lại không nói được gì, sự bất lực và sợ hãi bao trùm cô, lúc đó cô đã nghĩ rất nhiều.
Thích thì sao chứ, tình yêu của Hoắc Cẩn Hành không phải thứ cô nên đòi hỏi, cô quá tham lam.
Người tham lam là cô, người lừa gạt trước cũng là cô, thật ra cô vốn không trách Hoắc Cẩn Hành, chỉ muốn tránh xa anh để có thể sẽ giảm bớt sự buồn bã của mình.
Nhưng Hoắc Cẩn Hành lại dỗ dành cô, khiến cô dần rung động.
Anh đối xử với cô quá tốt.
Tốt đến mức khiến cho không ai có thể từ chối được.
Diệp Linh Thính thút thít đưa tay, khóe mắt đọng hai giọt nước mắt: “Anh, anh ôm em một cái.”
Hoắc Cẩn Hành đưa tay xuyên qua cánh tay cô ôm cô vào lòng, hai thân thể ấm áp dựa vào nhau, Diệp Linh Thính bắt đầu thẳng thắn bày tỏ sự bất mãn trong lòng mình: “Cố Kinh Diễn nói anh có người mình thích rồi.”
“Cậu ta nói bậy.” Anh biết chuyện Cố Kinh Diễn lấy ảnh của Hàn Đa Lâm cho cô xem, trên thực tế anh khen ngợi Hàn Đa Lâm chỉ trong công việc, không có ý khác.
Diệp Linh Thính hỏi lại: “Anh không thích ai à?”
Hoắc Cẩn Hành quả quyết nói: “Không có.”
Anh vốn nghĩ rằng đáp án này có thể khiến Diệp Linh Thính hài lòng, ai ngờ cô gian xảo nói góc độ khác: “Anh không thích em à?”
Hoắc Cẩn Hành: “…”
Diệp Linh Thính đưa tay đẩy anh, ngẩng mặt nhỏ đầy nước mắt chăm chú nhìn anh muốn nghe đáp án, giống như đáp án không khiến cô hài lòng thì trời sẽ mưa to.
Anh nhìn đôi mắt hoa đào mông lung của cô, chạm rãi cúi đầu chạm lên trán cô:
“Thực sự là… Thua em rồi.”
Thư ký Chu mới nhậm chức đi theo trợ lý tổng giám đốc bước vào văn phòng rộng rãi sáng sủa. Cô ấy nhìn xung quanh, sàn nhà màu xanh khói thanh lịch, nơi làm việc sạch sẽ gọn gàng, ngay ngắn trật tự.
“Trong lần thi tuyển này cô là người có năng lực tốt nhất, về công việc sẽ có người đặc biệt bàn giao với cô. Bây giờ tôi muốn nhắn nhủ với cô vài chuyện cần chú ý. Thứ nhất, tổng giám đốc Hoắc thường… Thứ hai, lúc làm việc chú ý… Thứ ba…”
Mỗi khi đối phương nói một câu, thư ký Chu sẽ ghi chép với tốc độ nhanh nhất.
“Điều cuối cùng cũng quan trọng nhất, chỉ cần cô tuân theo nguyên tắc, nghe theo sắp xếp hoàn thành công việc trong trách nhiệm của mình, cho dù vô tình xuất hiện sai sót nhỏ thì sếp lớn sẽ không tính toán. Song, nếu cô gặp cô Diệp Linh Thính thì nhất định phải nhớ rõ, phải giữ khoảng cách với sếp, đừng chọc cô ấy không vui. Nếu không, cho dù cô có lỗi hay không cũng sẽ mất đi công việc hiếm có và lương cao này.”
Thư ký Chu đã làm đến chức này biết rõ quy tắc của các ngành nghề, cảm thấy khó hiểu: “Xin hỏi có nguyên nhân đặc biệt gì không?”
Chẳng lẽ cô Diệp Linh Thính có địa vị cao hơn Hoắc Cẩn Hành?
Trợ lý tổng giám đốc bình thường luôn khéo léo lại nhìn cô ấy với ánh mắt khó hiểu: “Vì cô ấy là ngoại lệ duy nhất của sếp.”
Là vảy ngược không thể đụng vào.
Không bao lâu sau, thư ký Chu gặp được cô Diệp không thể trêu chọc kia. Năm nay cô là học sinh lớp mười hai sắp tham gia kì thi đại học.
Thiếu nữ tóc đen môi đỏ, bung dù đi từ cửa trường đại học đến. Mặc dù cô mặc đồng phục giống những bạn học khác nhưng vẫn tỏa sáng giữa đám người.
Hoắc Cẩn Hành ngồi ở ghế sau, chỗ ngồi rộng rãi kề nhau, Diệp Linh Thính vào xe có thể ngồi cạnh anh.
“Anh.” Cô mở miệng suy sụp nói: “Lần này em thi không tốt.”
Hoắc Cẩn Hành mở miệng: “Làm hết sức là được rồi.”
Thư ký Chu thề, đây là lần đầu tiên kể từ khi cô ấy vào Hoắc thị làm nghe được Hoắc Cẩn Hành nói chuyện với giọng dịu dàng như vậy, như biến thành người khác.
Thư ký Chu thấy cô buồn bã như thế, nghĩ rằng thành tích của cô tệ thật. Đến khi sau này đi theo Hoắc Cẩn Hành lâu rồi cô ấy mới biết, thành tích của Diệp Linh Thính đứng nhất lớp.
Thư ký Chu ghi nhớ lời trợ lý, chăm chỉ làm việc, được xem trọng ở Hoắc thị.
Chủ yếu vì cô Diệp kia rất thích cô ấy.
Ngày nào đó sau khi nhận chức hai năm, thư ký Chu ngửi thấy mùi nước hoa trên áo khoác của Hoắc Cẩn Hành, cô ấy trở nên cảnh giác. Hoắc Cẩn Hành không thích mùi lạ, khi làm việc cạnh anh không được xịt nước hoa, vậy thì có thể…
Cô ấy không thể can thiệp vào cuộc sống cá nhân của Hoắc Cẩn Hành, nhưng bên cạnh lại có cô Thính Thính có lòng chiếm hữu cực mạnh, rất khó xử.
Cô ấy phân vân, phải giấu diếm thay sếp hay là nói thẳng với Diệp Linh Thính, cuối cùng thư ký Chu chọn vế sau. Lúc nói chuyện này, cảm giác không đơn giản như nói chuyện trên bàn đàm phán.
Cô ấy nghĩ rằng Diệp Linh Thính sẽ tức giận, sẽ chất vấn, một lát sau Diệp Linh Thính khẽ bật cười, lấy một chai nước hoa ra khỏi túi: “Thư ký Chu ngửi thử xem phải mùi này không?”
Thì ra là mùi nước hoa của Diệp Linh Thính.
Thư ký Chu khẽ thở ra.