Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế - Chương 205
Cô sinh viên lúc trước bây giờ đã bắt đầu trang điểm, mặc váy áo xinh đẹp, biết dùng nước hoa, đã dần trưởng thành.
Ngay lúc thư ký Chu nghĩ rằng lần này mình gây chuyện, lại nghe cô nói: “Nếu sau này thư ký Chu ngửi thấy mùi nước hoa khác trên người anh ấy thì nhớ nói tôi biết nhé?”
Thư ký Chu ngước mắt nhìn qua, cô gái đối diện có nụ cười xinh đẹp, vẻ mặt trong sáng nhắc cô ấy, có lẽ lần này chỉ là một lần kiểm tra.
Nếu như lần này cô ấy giấu giếm cho Hoắc Cẩn Hành thì đương nhiên Diệp Linh Thính sẽ không tin cô ấy.
Đúng là người được Hoắc Cẩn Hành nuôi lớn, cho dù bề ngoài kiêu căng nhưng không phải ngu ngốc thật.
Thư ký Chu chưa từng thấy mối quan hệ nào phức tạp như thế, theo lý thuyết cô ấy là thư ký của Hoắc Cẩn Hành, không nên “Bênh người ngoài”, nhưng mọi chuyện đều được Hoắc Cẩn Hành ngầm đồng ý, thậm chí thích thú.
Mấy năm Diệp Linh Thính học đại học vô cùng bận rộn, nhưng vì ngoại hình và vóc dáng nên được mời tham gia cùng những người mẫu nổi tiếng, còn có đạo diễn muốn mời cô quay phim. Đương nhiên, lúc này Diệp Linh Thính vẫn chưa nổi tiếng, đối phương báo chỉ là nhân vật nhỏ nên Diệp Linh Thính không đông ý.
Những cơ hội được bao nhiêu người trong trường tranh giành không lọt vào mắt cô, nếu cô không phải công chúa nhỏ được Hoắc Cẩn Hành nuông chiều từ nhỏ đến lớn thì sao có thể tự tin như vậy.
Diệp Linh Thính thích làm từng bước, cho rằng lúc đi học chỉ nên tập trung học, học nhiều kiến thức có thể nâng cao bản thân. Chờ đến sau khi tốt nghiệp, cô mới chính thức tiến vào giới giải trí.
Diệp Linh Thính chưa từng sợ mình bỏ lỡ cơ hội.
Có lẽ vì trước lúc mười tuổi, cô đã chịu hết mọi khổ sở của kiếp này.
Ước mơ thuở nhỏ có thể thành hiện thực, mười tám tuổi gả cho anh, bây giờ anh đang ở cạnh cô.
Diệp Linh Thính tỉnh mộng, cô thoát khỏi hồi ức quay người nhìn người đàn ông đang ngủ say cạnh mình, vén chăn lên khẽ xuống giường.
Cô quỳ gối một chân trên thảm, nhẹ nhàng kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy một hộp quà màu lam lớn khoảng bàn tay ra.
Bên cạnh giường trải thảm sạch sẽ mềm mại, Diệp Linh Thính ngồi quỳ chân trên thảm, người chỉ cao một nửa cúi đầu mở hộp quà. Bên trong là một chiếc nhẫn của nam xa hoa lại không nổi bật.
Chi tiết tinh xảo nhưng bề ngoài không nổi bật lắm, rất phù hợp với vẻ trầm ổn của Hoắc Cẩn Hành.
Đây là chiếc nhẫn Diệp Linh Thính tìm người chế tác sau khi được cầu hôn.
Mối quan hệ dần đong đầy, hai người đăng ký kết hôn, không công bố với người ngoài nên tạm thời không bàn đến chuyện hôn lễ. Song, Hoắc Cẩn Hành đưa cho cô một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, có qua có lại dù sao cũng nên ‘Trả’ cho anh một viên.
Cô mới nhận nhẫn mấy hôm trước, vẫn không tìm được thời điểm thích hợp. Tối hôm qua, Hoắc Cẩn Hành ôm cô kể chuyện khi cô còn bé, những chuyện cô đã mơ thấy.
Rất khó khăn.
Có thể đường hoàng kết hôn với Hoắc Cẩn Hành không hề dễ dàng.
Khoảng thời gian khi biết được tình cảm của mình thay đổi, trong lòng cô vô cùng đau khổ, không dám nói cũng không thể nói, đành âm thầm giấu trong đáy lòng, đến nỗi không thể nói ra hết với ai.
Hoắc Cẩn Hành yêu thương, cưng chiều cô, cô muốn gì cũng đồng ý vì thế giảm bớt rất nhiều phiền phức. Cô nhớ lại những hành động ầm ĩ với Hoắc Cẩn Hành vô cùng ngây thơ, nhưng cô không hối hận.
Cho dù Diệp Linh Thính đã xem rất nhiều câu trong cốt truyện máu chó ‘Người đàn ông thích mình sẽ chủ động, nếu đối phương không thích mình làm gì cũng vô dụng’, nhưng cô không bị ảnh hưởng.
Câu nói này không sai, nhưng nó phiến diện, không nói đúng hết toàn bộ. Nếu như mặc cho Hoắc Cẩn Hành lấy vợ sinh con, có lẽ cô sẽ tức chết.
Cho nên, sau khi tỉnh lại, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ… Phải bảo vệ anh.
Cô thích Hoắc Cẩn Hành, chủ động theo đuổi người mình thích thì sao chứ? Bởi vì Hoắc Cẩn Hành đáng giá để cô theo đuổi.
Diệp Linh Thính cầm nhẫn khẽ bò lên giường.
Khi ngủ cô quen ngủ giữa giường, Hoắc Cẩn Hành ôm cô ngủ, có lẽ lúc này cũng đang nằm ở giữa.
Trước kia, Hoắc Cẩn Hành thường ngủ không sâu, anh ở bên cạnh cô lại có thể thả lỏng ngủ một giấc đến bình minh. Diệp Linh Thính muốn tạo bất ngờ nên đeo nhẫn vào ngón áp út cho anh.
“Hừm…” Một động tác nhỏ thế này khiến cô phí rất nhiều sức, Diệp Linh Thính khẽ thở ra một hơi quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt đen nhánh hài hước của Hoắc Cẩn Hành.
“Anh dậy rồi à?”
“Ừm.” Anh mới dậy không lâu, giọng nói có vẻ khàn khàn quyến rũ.
Anh đưa tay kéo, Diệp Linh Thính ngã vào lòng anh, thân thể mềm mại đụng vào lồng ngực cứng rắn. Cô cười khanh khách, hỏi anh: “Thích không?”
Hoắc Cẩn Hành đáp: “Cũng được.”
“Anh phản ứng bình tĩnh thế?” Diệp Linh Thính đẩy anh, hoài nghi anh học dốt văn, mỗi lần đánh giá chỉ có mấy từ đó.
Hoắc Cẩn Hành đưa tay đến gần môi, nhẹ nhàng hôn lên mặt nhẫn, hành động hợp ý cô hơn hẳn lời nói.
Diệp Linh Thính nghiêng người nằm xuống, thân thể áp lại gần anh: “Em mơ thấy khi còn bé.”
“Chuyện của chúng ta à?”
“Đúng thế! Trong mộng anh còn nhất định muốn cưới người khác, để em lẻ loi trơ trọi trông cửa, tức chết em rồi!” Cảm xúc đó thật đến mức chính bản thân cô cũng tin.
“Lúc đó ai giả bệnh gạt anh?” Lúc đó Diệp Linh Thính giở đủ trò, lúc thì choáng váng, lúc thì đau bụng, hễ là bệnh hơi hợp lý thì cô dùng hết.
“Hừ!” Diệp Linh Thính đưa tay ôm chặt cánh tay cường tráng của anh, hừ một tiếng: “Ai vờ bệnh chứ? Em bệnh thật.”
Đối với hai người mà nói, ký ức kia vô cùng rõ ràng. Hoắc Cẩn Hành đặt tay lên sau lưng cô khẽ vuốt mấy lần: “Có phải lần đó em rất sợ hãi không?”
Đột nhiên cô được quan tâm, vẻ hung hăng kia không còn, lắp bắp nói: “Hơi, hơi sợ.”
Hoắc Cẩn Hành im lặng, nói ra lời trong lòng: “Anh rất hối hận.”
Cho dù thật hay giả anh cũng không nên để một mình Diệp Linh Thính ở lại, cho nên từ đó về sau, cho dù Diệp Linh Thính nói không khỏe chỗ nào anh cũng tin.
Năm đó, Diệp Linh Thính vô cùng dính người, không chỉ thể hiện khi ở cạnh anh, còn tiếp xúc tay chân.
Cô muốn nắm tay khi đi đường, thỉnh thoảng muốn anh ôm, đến mức còn cọ trán, chóp mũi của anh.
Trước những hành động qua lại với nhau dần trở nên quen thuộc, mặt áp mặt, anh quyết định kháng cự.