Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế - Chương 206
Không phải anh bài xích Diệp Linh Thính, mà anh là một người trưởng thành, cảm thấy hành động như vậy không thể làm được.
Những lúc này Diệp Linh Thính luôn nhìn anh với vẻ vô tội, dịu dàng biểu hiện sự ỷ lại khiến anh không thể nào mạnh mẽ từ chối, chỉ có thể lặp đi lặp lại lời dạy dỗ.
Anh vốn tưởng rằng trẻ con không biết chừng mực, ai ngờ đối phương có ý khác. Thảo nào, cho dù anh tỏ thái độ gì, vừa đấm vừa xoa cũng không thay đổi được hành động của Diệp Linh Thính.
Cô cố ý chuyển hành động thân mật trở thành quen thuộc, dần trở thành đương nhiên.
“Trừ chuyện đó ra không mơ thấy chuyện khác nữa à?” Giống như mấy năm nay anh ngậm đắng nuốt cay…
“Chuyện khác à?” Diệp Linh Thính lắc lắc đầu nói: “Những chuyện khác em quên cả rồi.”
Ngoài miệng không thừa nhận nhưng ánh mắt đã bộc lộ tất cả.
Hoắc Cẩn Hành xoay người đè cô xuống: “Vậy thì nằm mơ một lần nữa đi.”
“Tổng giám đốc Hoắc, đừng đòi làm chuyện dâm dục giữa ban ngày.” Tuy cô nói thế nhưng hai chân làm loạn giữa hai chân anh, mê hoặc khiến lòng người ngứa ngáy.
Hoắc Cẩn Hành hiếm khi diễn trò với cô, anh nâng cằm trơn bóng lên cúi đầu nói: “Yêu tinh mê hoặc chủ, nên bị phạt.”
Hôm nay không đi làm nên còn nhiều thời gian, thân thể hòa hợp khiến tình cảm hai vợ chồng vừa mới cưới tăng thêm một bước.
Nhân viên Hoắc thị có phát hiện mới lạ, nhân viên bảo vệ ở cửa tung dưa mới… Sau khi sếp tổng nghỉ ngơi hai ngày, trên ngón tay áp út xuất hiện một chiếc nhẫn.
Mọi người đều biết chuyện Hoắc Cẩn Hành có vợ chưa cưới, đám người nghĩ rằng tình cảm của hai người tiến vào giai đoạn ‘Đã cầu hôn’.
Chiếc nhẫn Diệp Linh Thính nhận được không thích hợp đeo hàng ngày, lúc làm việc nhất định cô phải tháo nhẫn ra, vì thế mọi người không chú ý cô đeo ngón tay nào.
Hoắc Cẩn Hành thì khác.
Ngón tay áp út đại diện đã kết hôn, lần đầu tiên Hoắc Cẩn Hành đeo nhẫn xuất hiện trước mặt mọi người, người tinh mắt đã nhìn ra.
Chưa hết buổi sáng, các nhân viên đã âm thầm lập nhóm tám chuyện.
“Tôi phát hiện tổng giám đốc Hoắc đeo nhẫn.”
“Ở ngón áp út đó!”
“Chẳng phải như thế có nghĩa tổng giám đốc Hoắc đã kết hôn rồi à.”
“Hôm nay tổng giám đốc Hoắc kết hôn à?”
Các luồng tin tức hội tụ, chậm rãi biến thành một đáp án khác: Tổng giám đốc Hoắc kết hôn.
Hoắc Cẩn Hành không công khai cũng không cố gắng che giấu, tin tức ngầm dần lan khắp nội bộ Hoắc thị, cũng truyền vào tai Ninh Tri Hằng đúng lúc đến Hoắc thị làm việc.
Vốn dĩ chỉ là suy đoán nhưng mọi người đồn đại lại biến thành sự thật chắc chắn, Ninh Tri Hằng che tim, suýt nữa bị nghẹn chết.
Chuyện gì thế này.
Anh ấy muốn làm anh trai tốt của em gái mới tìm được, lại phát hiện em gái thích ‘Anh trai’ khác. Khó lắm mới bồi dưỡng được tình cảm với em gái, muốn giới thiệu anh em tốt của mình với em ấy, nhưng em gái đã yêu đương từ lâu.
Vậy thì thôi, anh ấy nghĩ tốt xấu gì em gái cũng ở nhà thêm mấy năm, ai ngờ không nói tiếng nào đã bị lừa đi đăng ký kết hôn, sao anh ấy nhịn được?
Ninh Tri Hằng không thể giữ bình tĩnh được, anh ấy gọi điện thoại liên thanh nói: “Diệp Linh Thính! Em lén anh kết hôn?”
Diệp Linh Thính: “…”
Anh trai ngốc lại xù lông rồi.
“Sao lại nói thế? Gì mà lén anh kết hôn?” Người không biết còn tưởng rằng cô làm chuyện gì phá hủy tam quan.
Ninh Tri Hằng thấy cô không thừa nhận, tức giận đập bàn: “Em đừng giả ngốc, anh biết chuyện em và Hoắc Cẩn Hành kết hôn rồi.”
“Biết thì biết thôi, tình cảm bọn em tốt, kết hôn chẳng phải là chuyện rất bình thường à?” Diệp Linh Thính không để tâm.
Diệp Linh Thính nói vậy cũng không sai, Ninh Tri Hằng ỉu xìu nói: “Vậy em cũng không thể lén kết hôn được, tốt xấu gì cũng phải bàn với người nhà chứ.”
“Bàn bạc…” Diệp Linh Thính ngạc nhiên.
Đúng là cô không nghĩ đến chuyện này.
Hai mươi mấy năm trước cô không hề có người thân, mỗi lần gặp chuyện chỉ nghĩ đến việc đi tìm Hoắc Cẩn Hành. Cho nên cô lựa chọn để Hoắc Cẩn Hành làm chủ, hoặc là mình làm chủ.
Kết hôn là chuyện của cô và Hoắc Cẩn Hành, bàn với nhà họ Ninh hay không cũng không ảnh hưởng đến quyết định của cô, vậy tại sao phải làm phiền người khác chứ?
Đây là suy nghĩ của cô.
Trong khoảng thời gian hai người dây dưa im lặng, tâm trạng của Ninh Tri Hằng giống như tàu lượn khi đi qua chỗ ngoặt, chập trùng lên xuống: “Có phải em không xem bọn anh là người nhà không?”
Chuyện anh ấy quan tâm không phải là Diệp Linh Thính kết hôn với Hoắc Cẩn Hành từ sớm mà là chuyện liên quan đến hôn nhân cả đời người, Diệp Linh Thính không hề nói với bọn họ. Đến nỗi anh ấy còn nghe được tin tức từ nhân viên Hoắc thị, phải âm thầm tìm hiểu sự thật. Dù sao anh ấy cũng là anh ruột của Diệp Linh Thính! Là nguời có quan hệ ruột thịt!
Diệp Linh Thính ý thức được Ninh Tri Hằng để ý đến chuyện này, cô không phản bác được, chỉ có thể trầm giọng xin lỗi: “Xin lỗi.”
Ngày đi đăng ký kết hôn, cô sợ Ninh Tri Hằng lải nhải nên không nói, sau đó cũng không để tâm đến. Dù sao, vì khi đó tình cảm đã chín muồi, hai người muốn thành lập quan hệ về mặt pháp luật chứ không phải tuyên bố công khai cho người khác xem.
Diệp Linh Thính giải thích cho anh ấy nghe, nhưng Ninh Tri Hằng không tin, hỏi lại: “Em không hiểu, chẳng lẽ Hoắc Cẩn Hành cũng không hiểu à?”
Lần này Diệp Linh Thính không kìm được nữa, cô đáp lại: “Ninh Tri Hằng, anh nói đến anh ấy nữa thì em sẽ trở mặt với anh.”
Ninh Tri Hằng nói: “Em đúng là chỉ biết bênh người ngoài!”
“Anh nói em không suy nghĩ đến bọn anh, vậy anh hiểu bọn em bao nhiêu? Anh cảm thấy em trở về nhà họ Ninh, người nhà họ Ninh đối xử tốt với em thì em có thể giống như xem người nhà là chỗ dựa à?” Trong phút chốc, bầu không khí trở nên căng thẳng, Diệp Linh Thính hừ nói: “Anh vốn không hiểu.”
Ngoại trừ nhà họ Hoắc, không ai hiểu những chuyện Hoắc Cẩn Hành đã trải qua hơn cô.