Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế - Chương 207
Hoắc Cẩn Hành trở nên độc lập từ sớm, gặp chuyện gì cũng tự mình giải quyết, gia đình không mang cho anh cảm giác ấm áp và an toàn, sau khi anh bị ép trưởng thành thì trở nên lạnh nhạt.
Trên thực tế, Hoắc Cẩn Hành không hiểu cách chung sống với gia đình bình thường.
Từ chuyện chiếc nhẫn đến chuyện đăng ký kết hôn, bỗng nhiên lại kéo chuyện gia đình vào. Ninh Tri Hằng không cẩn thận giẫm lên giới hạn cuối cùng của Diệp Linh Thính, hai anh em cãi nhau ầm ĩ qua điện thoại.
Mâu thuẫn của bọn họ không phải việc kết hôn sớm.
“Một người được bố mẹ che chở từ nhỏ đến lớn sao hiểu được bọn em.” Diệp Linh Thính nói xong cũng cúp điện thoại.
Tiểu Ngư ôm áo khoác đi ra ngoài tìm người, thấy Diệp Linh Thính đứng ở ban công hóng gió. Cô ấy phủ thêm áo khoác cho cô: “Chị Linh Thính, gần đây nhiệt độ thay đổi, chị cẩn thận bị lạnh.”
Tiểu Ngư chăm sóc Diệp Linh Thính nhiều năm, vô cùng thành thạo công việc của mình. Lúc trước khi vừa được thuê, đầu tiên Hoắc Cẩn Hành nhấn mạnh sức khỏe Diệp Linh Thính phải thật tốt.
Diệp Linh Thính cầm áo khoác chậm rãi mặc vào, thuận miệng hỏi: “Tiểu Ngư, người nhà còn hối em xem mắt không?”
“Còn chứ, vẫn luôn thúc giục.” Khiến cho cô ấy nhiều lần được nghỉ cũng không dám về nhà.
“Kết hôn là chuyện của em, bọn họ sốt ruột có ích gì không?”
“Chuyện này em hiểu, bọn họ lo lắng em bỏ lỡ mấy năm nay, lớn tuổi rồi không dễ chọn.” Cô ấy bị thúc cưới đến mức lỗ tai sắp mọc kén, giống như chậm thêm chút nữa sẽ không gả được vậy.
“Lần trước chị thấy em và người kia…” Trong phút chốc Diệp Linh Thính không nhớ ra tên.
Tiểu Ngư vội vàng phủ nhận: “Ôi trời, bọn em chỉ là bạn thôi.”
“…” Cô còn chưa nói tên mà Tiểu Ngư đã biết là ai, đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Được thôi, vậy cô hỏi chuyện khác: “Vậy nếu như quan hệ giữa em và bạn trai rất tốt, tốt đến mức có thể kết hôn thì em sẽ nói với bố mẹ hay kết hôn trước?”
Tiểu Ngư không hề do dự nói: “Đương nhiên là nói với bố mẹ trước, còn phải để cho bọn họ xem xét.”
Diệp Linh Thính hỏi tiếp: “Nếu như không cần xem xét thì sao?”
Tiểu Ngư hơi chần chờ, thăm dò hỏi: “Chị Linh Thính, chị nói đến tổng giám đốc Hoắc à?”
Tình cảm giữa người và người cần thời gian tích lũy, trong khoảng thời gian ngắn cô không thể nào tin tưởng và ỷ lại vào nhà họ Ninh hoàn toàn được, nếu phải đánh giá thì chỉ hợp lệ.
Nguyên nhân hợp lệ là vì… Huyết thống không thể cắt đứt.
Đột nhiên cãi nhau khiến tâm trạng của Diệp Linh Thính bị ảnh hưởng, chờ sau khi quay chụp ở bên đây xong cô cho Tiểu Ngư nghỉ nửa ngày, mình tự đến công ty.
Cô gái như cô chỉ dựa vào dáng người đã đủ khiến người ta chú ý, không nhìn mặt đã thấy rất nổi bật. Lễ tân nhận ra cô, khách sáo nhấn nút thang máy giúp cô.
Cửa thang máy từ từ mở ra, lễ tân ra hiệu ‘Mời’: “Bà chủ.”
Lúc sắp bước vào thang máy, Diệp Linh Thính đột nhiên phản ứng lại, cô chợt dừng bước: “Cô gọi tôi là gì?”
Lễ tân không đoán được suy nghĩ trong lòng cô, đoán có phải xưng hô ‘Bà chủ’ này có vẻ quá già không, cô ấy đổi xưng hô dò hỏi: “Bà Hoắc?”
Diệp Linh Thính nghe lời này không che giấu được nụ cười, quên mất kỹ năng diễn xuất đã học, bộc lộ cảm xúc hoàn toàn: “Có mắt nhìn lắm.”
Người có ánh mắt như thế, đáng tiếc lại làm lễ tân, cần tăng lương.
Thang máy lên thẳng văn phòng của Hoắc Cẩn Hành, thư ký Chu không ở đây, người trông coi ở ngoài phòng là trợ lý Trương.
Trợ lý Trương thấy cô đến vô cùng nhiệt tình đi theo sau, thấy Diệp Linh Thính cười tươi nghĩ rằng tâm trạng của cô không tệ, đến khi trợ lý anh ta gọi: “Cô Thính Thính.”
Sau đó bị cô nhìn với ánh mắt xem thường.
Ngôi sao lớn từ bỏ hình tượng vẫn phải liếc mắt xem thường trợ lý Trương.
Anh ta là một trong những trợ lý thân cận của Hoắc Cẩn Hành lại không hiểu chuyện bằng lễ tân.
Phải trừ lương.
Trợ lý Trương không biết một câu xưng hô của mình lại khiến tâm trạng Diệp Linh Thính phong phú như thế. Anh ta cung kính mời cô vào, lúc rời đi còn cẩn thận đóng cửa để lại không gian riêng cho bọn họ.
Hoắc Cẩn Hành biết lịch trình công việc ngày hôm nay của cô, anh thấy cô đến đây sớm cũng không thấy kỳ lạ, thuận miệng hỏi: “Quay xong rồi à?”
“Vẫn chưa.”
“Ai chọc em à?” Hoắc Cẩn Hành nghe giọng điệu của cô khác lạ.
“Anh.”
“Anh?” Sáng nay lúc rời giường còn tốt, lúc ở cửa còn hôn một phen, như vậy là trêu chọc cô à?
Từ trước đến nay, Diệp Linh Thính không hề giữ bí mật ở trước mặt anh, cô nói thẳng với anh chuyện cãi nhau với Ninh Tri Hằng: “Nói tóm lại, em không thể nào nói xin lỗi anh ấy được.”
Hoắc Cẩn Hành đặt bút xuống, đứng dậy đi đến cạnh cô: “Là anh suy nghĩ không chu đáo, gần đây cũng rảnh, anh và em đi nhà họ Ninh một chuyến nhé?”
“Vì sao? Em cảm thấy chúng ta không sai.”
“Bây giờ Thính Thính có người nhà rồi, những chuyện này nên nói trước với bọn họ.”
“Phiền phức quá.” Diệp Linh Thính cúi đầu khẽ thì thầm nhưng không phản bác.
Hoắc Cẩn Hành sờ đầu cô, bao dung sự cáu gắt của cô.
Cô gái của anh khát khao có người thân, chỉ là không quen biểu lộ, vẫn không tìm được cách ở chung tốt nhất với nhà họ Ninh. Ngoài miệng cô nói phiền phức, thật ra không phủ nhận sao?
Lúc Diệp Linh Thính lên kế hoạch đi nhà họ Ninh, Ninh Tri Hằng chủ động gọi điện thoại tới xin lỗi, cuối cùng ấp úng nói: “Bố mẹ định đến thành phố Cảnh thăm em.”
“Thăm em?” Kế hoạch xung đột.
“Bọn họ nói em kết hôn, ít nhất phải gặp mặt người nhà họ Hoắc.”
Đi nhà họ Ninh thăm viếng lại biến thành bố mẹ hai bên gặp mặt.
Vốn dĩ nhà trai nên đến nhà gái, cậu Ninh lại cảm thấy bọn họ nên đi thành phố Cảnh nhìn nơi Diệp Linh Thính lớn lên.
Hoắc Cẩn Hành sắp xếp cho bọn họ ở Thủy Tạ Lan Đình, ở nơi này có dấu vết Diệp Linh Thính từng sống.
Cho dù phòng ở được bố trí hay đồ vật Diệp Linh Thính để lại đều chứng minh cô sống rất tốt.
Làm người lớn, bọn họ tạm thời không thể nào bắt bẻ được chồng của cháu gái.
Cậu Ninh đưa văn kiện cho vợ, cùng con trai uống rượu với Hoắc Cẩn Hành.
Mợ Ninh đi vào phòng của Diệp Linh Thính, đưa đồ trong tay cho cô: “Cái này cho cháu.”
Diệp Linh Thính tò mò mở văn kiện ra, đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Cô im lặng vài giây, cuối cùng nhét văn kiện vào túi đưa lại: “Phần quà này quý giá quá.”
“Đây là ý của ông ngoại cháu.” Trong lòng ông cụ vẫn luôn hổ thẹn với con gái, vất vả lắm mới tìm được cháu gái về, ông chỉ muốn đưa hết đồ tốt cho cô.
“Vốn thuộc về cháu.” Mợ Ninh lại nhét hợp đồng vào tay cô: “Cháu là con cháu nhà họ Ninh, sau khi mẹ cháu qua đời thì những thứ này nên đưa cho cháu, cháu cất đi.”
Đã nói đến như thế, Diệp Linh Thính không từ chối nữa.
Diệp Linh Thính không có bố mẹ, cậu mợ thay thế bọn họ, quan tâm đến hôn lễ của cháu gái: “Định khi nào tổ chức hôn lễ?”