Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế - Chương 208
Diệp Linh Thính nói thẳng: “Cháu còn bận rộn công việc, tạm thời chưa vội.”
Đoàn Văn đã cho cô xem lịch trình, các loại phim truyền hình và điện ảnh, còn có show thực tế “Thoát khỏi mê cung” mùa hai gần như lấp đầy thời gian năm nay của cô.
Mợ Ninh vô cùng yêu thương cháu gái: “Đến lúc đó nhớ bàn với cậu mợ nhé, Thính Thính, chúng ta là người một nhà.”
Người một nhà.
Ba chữ người một nhà khiến đáy lòng Diệp Linh Thính gợn sóng, cô nhìn mợ khẽ gật đầu, nhớ kỹ những lời này trong lòng.
Bên này bầu không khí yên bình dịu dàng, bên kia Hoắc Cẩn Hành bị hai bố con nhà họ Ninh liên tục rót rượu. Cuối cùng, Diệp Linh Thính và mợ phải ra mặt ngăn cản mới xong.
Hai bố con nhà họ Ninh uống say được đưa về phòng khách, Hoắc Cẩn Hành bước ổn định về phòng ngủ chính, lại đi phòng tắm rửa mặt, mọi chuyện vô cùng bình thường.
Đến khi Diệp Linh Thính phát hiện anh cầm điện thoại nói chuyện phiếm với người khác.
Diệp Linh Thính tò mò hỏi: “Anh đang nhắn tin với ai thế?”
“Cố Kinh Diễn.” Đang lúc nói chuyện, Hoắc Cẩn Hành lại gửi meme.
Diệp Linh Thính đi qua nhìn xem.
Hay lắm, dùng ảnh mặt cô làm meme, xem ra Hoắc Cẩn Hành không tỉnh táo lắm.
Cô cố ý hỏi: “Hơn nửa đêm rồi hai người nói gì thế?”
“Uống rượu mừng với anh.” Vừa rồi Cố Kinh Diễn khoe vợ mang thai, vì thế anh gửi giấy đăng ký kết hôn qua.
“Phụt.” Diệp Linh Thính tưởng tượng ra giọng điệu và hình ảnh của Cố Kinh Diễn, không kìm được bật cười: “Đúng lúc em có chuẩn bị sẵn mấy món quà.”
Bên kia, Hoắc Cẩn Hành kêu gào với Cố Kinh Diễn, bên Diệp Linh Thính thì có Hứa Tri Ân biết chuyện.
Khi Hứa Tri Ân biết cô đăng ký kết hôn đã gửi tiền mưng, cô chuẩn bị bao lì xì cho Hứa Tri Ân lại không có cơ hội được đưa đi, bởi vì đến bây giờ vẫn chưa nghe cô ấy nói chuyện kết hôn.
Lúc này Diệp Linh Thính nhớ ra, cô cầm điện thoại nhắn tin cho cô ấy, nhưng đối phương không nhận.
Ngày hôm sau khi thức dậy, tin nhắn vẫn dừng lại lúc tối hôm qua.
Diệp Linh Thính thử gọi điện thoại cho Hứa Tri Ân, người nghe điện thoại lại là bác gái của cô ấy: “Ân…Ân… Đang ở bệnh viện.”
Hứa Tri Ân đã gặp chuyện rồi.
Nhận được điện thoại của bác gái, Diệp Linh Thính mới biết mình đã bị giấu giếm bao lâu.
Diệp Linh Thính lập tức đặt vé máy bay bay thẳng đến thành phố nơi Hứa Tri Ân đang ở, lúc chạy đến thì Hứa Tri Ân đã tỉnh. Hai người đối mặt nhau trong phòng bệnh, Diệp Linh Thính im lặng chăm chú nhìn cô ấy.
Trên đường tới cô cũng đã được nghe bác gái nói qua tình trạng của Hứa Tri Ân, bây giờ tận mắt nhìn thấy, lòng vẫn tràn đầy chua xót.
Hứa Tri Ân ngồi trên giường, bụng hơi hở ra, cô gái mang thai năm tháng không trang điểm gì, thân hình toát lên vẻ gầy gò.
Cũng mang thai, nhưng nhờ có Cố Kinh Diễn chăm sóc mà Tuân Xu đã mập lên một vòng, thậm chí còn than với bạn bè rằng mình tăng cân mất rồi. Trong khi đó mặt Hứa Tri Ân lại không có chút máu nào, hình thể càng gầy yếu hơn lúc trước.
Bị Diệp Linh Thính nhìn chằm chằm, Hứa Tri Ân hơi chột dạ: “Thính Thính, cậu mệt không? Đói không? Khát chưa? Có muốn ăn gì không?”
Giọng điệu hoạt bát của Hứa Tri Ân vẫn hệt như trước đây, thật sự không có vẻ gì là giống một bệnh nhân đang bệnh nặng nằm viện cả. Trên chiếc bàn bên mép giường cô ấy chất đầy trái cây tươi do bác gái chuẩn bị cho cô ấy.
Diệp Linh Thính vén mái tóc dài lên, gỡ khẩu trang và mũ xuống đặt sang một bên, quay người nhìn cô ấy: “Đã nằm viện bao lâu rồi?”
Hứa Tri Ân lén lút quan sát cảm xúc của cô, dựng thẳng hai ngón tay lên: “Hai tuần.”
“Nằm viện hai tuần mà cậu lại gạt tớ là đang đi học?” Lúc đó cô đang quay phim ở thành phố Ninh, Hứa Tri Ân nói mình đang đi học nên cô cũng tin theo, nếu không phải nghe được tin tức với cuộc điện thoại kia, không biết Hứa Tri Ân định giấu cô đến khi nào.
Hứa Tri Ân vội vàng dỗ dành cô: “Thính Thính cậu đừng giận mà, tớ cũng đang tính đi tìm cậu đó.”
Diệp Linh Thính liếc cô ấy, hiển nhiên không tin.
Nhưng thấy người nằm trên giường bệnh, tức giận gì cũng bay sạch sẽ.
Cũng đâu thể nổi nóng với bệnh nhân được.
Diệp Linh Thính chậm rãi xích lại gần giường: “Tình trạng hiện tại của cậu với em bé thế nào rồi?”
Hứa Tri Ân cúi đầu nhìn bụng dưới nhô lên, nhẹ nhàng đáp: “Tớ thì thua rồi, nhưng nó vẫn còn chút hi vọng sống.”
Mũi Diệp Linh Thính cay cay: “Lúc trước tớ đã bảo rồi mà, thân thể của cậu khó gánh nổi lắm.”
“Không phải.” Ngón tay Hứa Tri Ân khẽ run lên: “Tớ đã nói dối về kết quả tái khám lúc trước…”
Nói dối…
Tâm trạng Diệp Linh Thính bỗng nhiên chùng xuống.
Mùa xuân Hứa Tri Ân nói với cô kết quả tái khám của mình không có vấn đề gì, nhưng sự thật không phải thế, Hứa Tri Ân đã giấu mấy người bọn họ đến tận mấy tháng trời.
Diệp Linh Thính gian khổ mở miệng: “Còn Ngôn Tự thì sao? Cậu cũng giấu người đó, phải không?”
Hứa Tri Ân không lên tiếng.
Ngầm thừa nhận.
“Ân Ân, cuối cùng cậu tính làm gì?” Giấu giếm tất cả mọi người một mình chịu đựng bệnh tật, cũng muốn sinh đứa bé này ra sao?
Hứa Tri Ân khẽ hé miệng, dùng móng tay chà xát ngón cái, bối rối lấy một lá thư từ dưới gối mình ra: “Tớ có một việc muốn nhờ cậu giúp.”
Hứa Tri Ân thích chụp ảnh, hồi nhỏ cô ấy đã cầm camera đi quay chụp khắp nơi, lên cấp hai thì đăng một xấp ảnh chụp phong cảnh lên báo, cấp ba đã có tác phẩm dự thi đoạt giải.
Người bên ngoài ai cũng khen cô ấy có tài năng, nhất định sau này sẽ nổi tiếng.
Hứa Tri Ân không phụ lòng kỳ vọng của mọi người, dựa vào các tác phẩm tràn đầy linh hồn, cô ấy đã dần có một chỗ đứng trong giới nhiếp ảnh gia, thành danh từ khi còn niên thiếu. Chưa kể cô ấy còn có một đôi mắt xanh lá hiếm thấy, khiến người gặp khó quên.
Fan tung hô cô ấy đến mức ba hoa chích chòe, ao ước tài hoa và thiên phú của cô ấy, nhưng Hứa Tri Ân lại không kiêu không gấp. Vì cô ấy biết ông trời rất công bằng, ví dụ như cô ấy đã bị đoạt đi sức khỏe.
Bệnh tim bẩm sinh khiến cô ấy phải chịu đủ mọi dằn vặt, trong khi những bạn học khác có thể chạy nhảy khắp nơi, cô ấy chỉ có thể ngồi im, tiếc nuối tự hỏi tại sao mình lại không có một thân thể khỏe mạnh. Thậm chí, vì tốn thời gian điều trị nên cô ấy còn phải ở lại lớp hai lần, còn bị các bạn học cùng lớp khác cười nhạo vì lớn tuổi hơn họ.
Mãi đến khi tiếp xúc với nhiếp ảnh, cô ấy mới có thể bắt đầu tìm hiểu cuộc sống khác bằng một góc độ mới lạ.
Cảnh sắc thay đổi quanh năng, trong khi mùa thu cây cối héo rũ thì mùa xuân chúng sẽ hồi sinh, tươi tắn trở lại, còn có những người có cuộc sống khó khăn hơn cô ấy gấp trăm lần nhưng vẫn kiên trì bền bỉ.
Đằng sau mỗi tấm ảnh đẹp đều chất chứa bao câu chuyện phong phú, Hứa Tri Ân đã học được cách cười khi đối diện với đời người.
Cô ấy cũng chỉ có một cơ thể không khỏe lắm mà thôi, nhưng cô ấy vẫn còn điều kiện, còn thời gian theo đuổi thứ mình thích, hà tất hối hận lãng phí thời gian?
Nghĩ thông suốt những vấn đề này, Hứa Tri Ân sống cực kỳ thoải mái.
Cô ấy cho phép mình sống như một người bình thường, học tập từng bước một, sống hòa thuận với gia đình, có được những người bạn cùng chung chí hướng, tìm một công việc mình thích, trong lúc theo đuổi ước mơ thì cũng ngắm nhìn thế giới, vừa du lịch vừa tạo tác phẩm.
Ngoại trừ… Kết hôn.