Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế - Chương 209
Vì nổi tiếng, hơn nữa còn có gương mặt xinh đẹp và tính cách hoạt bát nên cô ấy đã hấp dẫn rất nhiều nam sinh. Trong lúc đi học đã có rất nhiều người công khai hoặc âm thầm theo đuổi cô ấy, nhưng Hứa Tri Ân từ chối không chút do dự.
Biết rõ đời này mình không thọ, nên Hứa Tri Ân không có ý định kết hôn, từ lúc đi học cô ấy đã bắt đầu từ chối chuyện yêu đương với người khác.
Yêu đương lãng phí thời gian biết bao nhiêu, phải đi ăn phải hẹn hò, còn lãng phí tình cảm, không bằng làm chuyện mình thích.
Trước năm hai mươi tuổi, cô ấy không có lòng dạ nào yêu đương, sau năm hai mươi tuổi thì lại sợ mình không còn đủ thời gian nữa.
Hứa Tri Ân cho rằng mình có thể kiên trì giữ vững nguyên tắc không động lòng, nhưng cô ấy chưa từng ngờ rằng mùa đông năm hai mươi sáu tuổi đó cô ấy sẽ lại gặp được ngoại lệ làm mình phải đánh vỡ nguyên tắc.
Hôm Giáng sinh, bầu không khí dưới đường cực kỳ sôi nổi.
Vừa hẹn người mẫu chụp một bộ ảnh lấy chủ đề Giáng sinh tuần trước, đến ngày lễ, sau khi chỉnh sửa xong bộ ảnh đó bèn đăng lên weibo, khiến lượt like và bình luận không ngừng tăng cao.
Hứa Tri Ân xoa hai tay vào nhau, màn đêm đã buông xuống ngoài ô cửa, cô ấy sờ cái bụng đang sôi ục ục của mình, mặc quần áo ra ngoài.
Người nhà cô ấy không tổ chức lễ Giáng sinh, bình thường người trẻ mới thích mấy dịp này. Hứa Tri Ân tìm được một quán ăn nhỏ khá phong cách, trong lúc chờ đưa món lên, cô ấy cầm camera nhân cơ hội chụp mấy bức ảnh cảnh sắc trong tiệm.
Cách tầng cửa sổ dán bông tuyết trang trí, một gương mặt tiến vào ống kính.
Hứa Tri Ân ngây ra mấy giây, quên mất bấm nút chụp, ngay lúc người kia sắp rời đi thì cô ấy chợt đuổi theo.
Người mẫu đẹp thì có thể dễ gặp, nhưng người khiến nhiếp ảnh gia vừa nhìn qua đã thấy rung động thì… Chỉ có thể gặp không thể cầu.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tri Ân cảm giác mình có chướng ngại giao tiếp, thế mà cô lại cản một người xa lạ ngay trên đường: “Chào anh, xin hỏi anh có thể làm người mẫu cho tôi không?”
Nghe xem, có khác gì mấy tên lừa đảo cản người qua đường để chào hàng đồ ăn trên đường không cơ chứ?
Nói xong cô ấy cũng hối hận, tiếc là không kịp thu lại.
Ngôn ngữ không cần thông qua suy nghĩ đã thốt lên phản ánh chân thật suy nghĩ trong lòng của Hứa Tri Ân, sau khi nói xong cô ấy mới kịp phản ứng: “Xin lỗi, tôi đường đột quá, tôi tên là Hứa Tri Ân, là một nhiếp ảnh gia.”
Không có danh thiếp trong tay, Hứa Tri Ân bèn lấy điện thoại di động ra, dùng cách vụng về là lên mạng để chứng minh thân phận với đối phương.
Cô ấy hơi gấp, sợ người mẫu mình vừa gặp đã yêu chạy mất.
Ngôn Tự cúi xuống, nhìn thấy một đôi mắt xanh lá.
Rất hiếm khi gặp một đôi mắt có màu khác biệt trong nước, sắc xanh trong mắt Hứa Tri Ân không đậm lắm, chỉ ở khoảng cách gần như vậy mới có thể thấy rõ ràng.
Nghe cô gái trước mắt lắp bắp linh tinh một hồi, cũng như xem xong một vở kịch buồn cười, Ngôn Tự nghiêng người lướt qua cô ấy.
Hứa Tri Ân quay đầu nhìn bóng lưng đẹp tuyệt vời nọ, dò xét từ trên xuống dưới mấy lần, bóng hình này, thần thái này…
Hứa Tri Ân nuốt một ngụm nước miếng.
Nhất định không thể bỏ qua người này được!
Vừa nãy cô ấy đã chụp được một tấm hình, lợi dụng các mối quan hệ và nguồn lực của mình thì việc tìm một người có nhan sắc xuất chúng như vậy không khó lắm.
Đã có mục tiêu, lòng Hứa Tri Ân cảm thấy thoải mái hơn nhiều, khi trở lại nhà hàng cô ấy bèn mở camera ra nhìn qua… Chỉ có tấm chụp cảnh ban nãy.
Ảnh người đâu?
Tấm ảnh tuyệt diệu rõ nét như thế của tôi đâu?
Hứa Tri Ân bỏ lỡ mất người mẫu sầu não không thôi, làm bộ lấy tay trái đánh lên tay phải mình: “Cho mày không nhấn chụp này! Cho mày không nhấn chụp này!”
Vì vụ này, suốt mấy ngày liên tiếp sau đó Hứa Tri Ân vẫn cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.
Mãi đến lúc một công ty nọ mời cô ấy tham gia buổi triển lãm ô tô của bọn họ để chụp ảnh và quay video xe và người mẫu của họ. Thù lao ban tổ chức đưa ra rất cao, nên Hứa Tri Ân bèn ôm tâm trạng đi làm công đến đấy, không ngờ lại thu được niềm vui bất ngờ.
Thế mà trong buổi triển lãm xe lại có người mẫu cô đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, sao cô ấy có thể để người nọ chạy mất nữa?
Hứa Tri Ân ôm chiếc camera bảo bối của mình nhích đến cạnh người kia: “Hello, lại gặp nhau rồi.”
Cô không hỏi đối phương có còn nhớ mình không, nếu người ta trả lời “không nhớ” thì chẳng phải xấu hổ muốn chết à?
“Anh thích xe à?” Đối diện với người mình có cảm giác hứng thú, Hứa Tri Ân vừa gặp như đã quen, đứng ngay cạnh anh ấy lải nhải thảo luận: “Tôi cũng thích.”
Trước khi đi chụp cô đã dành thời gian đọc tư liệu rồi, nhưng chỉ đọc lướt, giờ Hứa Tri Ân bèn thả toàn bộ những tri thức cất giữ trong đầu mình ra.
Những từ ngữ phong phú đầy chuyên nghiệp trong lời của Hứa Tri Ân đúng là có thể lòe được người khác, nhưng tất nhiên chỉ là khi người ta không đủ chuyên nghiệp mà thôi…
Hứa Tri Ân ngước mắt lên, nhận được một ánh mắt hài hước.
Anh ấy hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau, sau đó?” Cô ấy vừa nói đến đâu rồi ta?
Anh ấy nhắc nhở: “Xe sử dụng năng lượng mới ấy, thế nào?”
Hứa Tri Ân: “…”
Sự thực chứng minh, không nên tự dát vàng lên mặt mình, vì bạn không biết mình sẽ gặp phải ai.
Bị chuyên gia hiểu rõ ngành nghề nhìn thấu, Hứa Tri Ân không còn mặt mũi nào nói mình cũng thích xe nữa, đừng nói tới dụ dỗ người ta làm người mẫu, giờ cả tên cô ấy còn chẳng dám hỏi.
Chỉ chớp mắt, anh ấy lại bị bao vây.
Nhiếp ảnh gia đi cùng hỏi Hứa Tri Ân: “Cô Hứa, cô quen tổng giám đốc Ngôn à?”
Vừa nãy Hứa Tri Ân vẫn luôn giao lưu với Ngôn Tự, mà Ngôn Tự thì vẫn kiên nhẫn lắng nghe, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy có ý khác.
“Tổng giám đốc Ngôn?” Hứa Tri Ân chưa kịp phản ứng.
Đồng nghiệp đánh mắt ra hiệu cho cô ấy: “Không phải đó là cậu cả nhà họ Ngôn, Ngôn Tự sao?”
Cừ thật, biết được tên rồi.
Hoàn thành nhiệm vụ ban tổ chức giao phó, nửa khoảng thời gian còn lại cô ấy dành vào việc nhìn Ngôn Tự chằm chằm.
Nhưng nhân duyên của anh ấy tốt ghê, hoặc do muốn kết nối với nhiều người khác nên từ đầu đến cuối anh ấy chẳng đi một mình bao giờ. Cứ thế, Hứa Tri Ân theo anh ấy từ hội trường triển lãm ô tô đến bãi đậu xe.
Thoáng cái, Ngôn Tự chợt biến mất ở ngã rẽ, Hứa Tri Ân gấp đến độ nhìn vòng vòng xung quanh, phía sau lại đột ngột có một giọng nói truyền đến: “Cô Hứa, cô còn định theo tôi bao lâu nữa?”
Lưng Hứa Tri Ân cứng đờ, quay lại thấy Ngôn Tự khoanh tay đứng ngay chỗ cách mình một mét.
“Sao anh biết tên tôi?”
Ngôn Từ bình tĩnh đáp: “Không có nhiều người dám ngăn tôi trên đường rồi tự giới thiệu mình đâu.”
Thế mà anh còn nhớ!
Hứa Tri Ân mừng khấp khởi, đưa danh thiếp đã chuẩn bị từ trước sang, lại mời người nọ làm người mẫu lần nữa, rồi bị người nọ vô tình từ chối.
Nhiếp ảnh gia Hứa bị vả mặt tỏ vẻ khó chịu nói: “Anh không cần từ chối quyết liệt vậy đâu.”
Ngôn Tự nhướng mày: “Để cô Hứa khỏi phải nhung nhớ không thôi ấy mà.”
“A…” Người này tự luyến gớm, thế mà lại cảm thấy cô sẽ nhung nhớ không thôi một người mẫu mong mà không mời được.