Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế - Chương 210
Khi Hứa Tri Ân ngẩng đầu đối diện với gương mặt kia, cô ấy lại âm thầm khinh bỉ khả năng trấn định của mình.
Nhiếp ảnh gia Hứa là người co được dãn được: “Anh nhìn lại bản thân mình xem, gương mặt này, vóc người này, không đi làm người mẫu thử thì tiếc lắm đó. Năng lực nghiệp vụ của tôi rất cao, hay anh cân nhắc chút đi?”
Ngôn Tự kẹp tấm danh thiếp nhét về tay cô ấy một lần nữa, khóe miệng cong lên, giọng lại rất vô tình: “Không cân nhắc.”
Sau đó, Ngôn Tự lập tức duỗi chân dài ra đi thẳng về phía chiếc xe đang nháy đèn.
Trong đầu Hứa Tri Ân chợt hiện lên hai cảnh tượng, một là cánh tay thon dài xinh đẹp của người đàn ông đó nắm lấy tay vịn cửa xe, hai là cặp chân thẳng tắp bên dưới lớp quần Tây kia…
Có thể gọi là cực phẩm.
Chờ Hứa Tri Ân tỉnh ra, cô ấy đã đuổi theo Ngôn Tự đến bên cạnh xe, chỉ dùng thêm chút sức nữa là cả nắm cửa xe cũng sẽ bị cô giựt ra.
Người đàn ông ngồi phía sau hạ cửa sổ xe xuống, Hứa Tri Ân thay đổi nét mặt: “Tổng giám đốc Ngôn, ở đây khó gọi xe lắm, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn đường được không?”
Hứa Tri Ân giơ camera lên vờ đáng thương: “Tốt xấu gì tôi cũng đã làm việc cho mấy anh mà.”
Là một nhiếp ảnh gia có lương cao cũng khó mà mời được, Hứa Tri Ân xin thề mình chưa từng phải đuổi theo mời người khác làm người mẫu bao giờ, sau này trò chuyện với Diệp Linh Thính nhiều hơn cô mới biết cách thức tiếp cận người khác của mình xấu hổ biết bao nhiêu, thật là muốn đâm đầu xuống đất.
Lúc đó Hứa Tri Ân vẫn chưa hề phát hiện ra, vì Ngôn Tự đã cho cô đi ké xe.
“Cô Hứa, không ai nói cô biết rằng tùy tiện lên xe của một người đàn ông khác rất nguy hiểm sao?”
Hứa Tri Ân không trả lời ngay, chỉ chậm rãi quay đầu chỉ về phía lái xe ở ghế trước: “Thế ra người đó là phụ nữ à?”
Nam tài xế vô tội nằm không cũng trúng đạn: “…”
Ngôn Tự chậm rãi cởi khuy măng sét ra, có vẻ không hứng thú với câu đùa của cô ấy lắm.
Hứa Tri Ân nghiêng người đối mặt anh ấy, chắp hai tay lại cực kỳ thành khẩn bóp giọng nói: “Lên xe người chính trực như tổng giám đốc Ngôn đây sao mà nguy hiểm được.”
Giỡn à, sao cô ấy có thể tùy tiện lên xe người lạ chứ.
Từ lúc biết tên Ngôn Tự cô ấy đã tìm người tra tư liệu, biết được thế lực của nhà họ Ngôn hoàn toàn không kém nhà họ Hoắc ở thành phố Cảnh, chỉ là khai thác xí nghiệp ở lĩnh vực khác nhau.
Hơn nữa trong bãi đậu xe còn có camera, Ngôn Tự mới là người cần lo cô ấy mưu đồ gây rối mới phải.
Hứa Tri Ân đã dựng mặt trận này rất dài, dài đến mức cô còn xâm nhập vào công ty do Ngôn Tự quản lý hợp tác quay dựng thương hiệu với bọn họ, còn nhân cơ hội bắt được số điện thoại di động của Ngôn Tự.
Hứa Tri Ân gần như không có chút kinh nghiệm nào tự đắc chí vì sự cố gắng của mình, sau này khi ngẫu nhiên gặp nhau N lần bằng những cơ hội cô ấy tự tạo ra từ bản lĩnh của mình rồi, Ngôn Tự sẽ phải xé bỏ mặt nạ, không giả bộ hồ đồ nữa.
“Cô Hứa, cô cứ thế sẽ làm tôi nghi ngờ đấy.”
“Nghi ngờ gì?”
“Rằng cô có ý đồ riêng với tôi.”
“Tự tin lên, bỏ hai chữ nghi ngờ đi.” Đúng là cô có ý đồ riêng với Ngôn Tự.
Để rút ngắn khoảng cách với Ngôn Tự, Hứa Tri Ân đã buộc mình phải gặm mấy quyển sách chuyên ngành liên quan đến xe hơi. Sau này cảm thấy sách chuyên ngành khó hiểu quá, Hứa Tri Ân mới dẹp chúng qua một bên, quyết định xuất kích luôn.
Đêm ba mươi gặp Diệp Linh Thính ở hội chùa, Hứa Tri Ân đã mượn cô một chiếc xe sang trọng phiên bản có giới hạn.
Cô ấy đã tưởng tượng đến cảnh mình lái chiếc xe này xuất hiện trước mắt Ngôn Tự, nhất định đối phương sẽ cảm thấy cô ấy cùng chung chí hướng với mình. Tiếc thay, Hứa Tri Ân chưa kịp thực hiện kế hoạch của mình, họ đã gặp một cảnh khó xử trong bãi đỗ xe ngay dưới nhà hàng.
Ngôn Tự đang chuẩn bị xuống xe thấy phía trước có một chiếc xe cứ mãi ra vào chỗ đậu xe, chẳng bao lâu sau, chủ xe từ bên trên đi xuống, dạo một vòng quanh cái xe, xong nhìn khoảng cách.
Rồi Hứa Tri Ân lại lên xe khởi động lần nữa, thất bại mấy lần liên tiếp.
“A, tức chết mất.” Cô ấy biết lái xe, nhưng đỗ xe vẫn luôn là khuyết điểm của cô ấy, thường ở nhà cô ấy sẽ mua hẳn hai chỗ đỗ xe liền nhau, để đỗ sao thì đỗ.
Ngay lúc Hứa Tri Ân đang định xuống xe lần thứ ba, cửa sổ xe chợt bị gõ.
Khi hạ cửa sổ xe xuống, Hứa Tri Ân nhìn thấy gương mặt mình vẫn luôn nhung nhớ kia.
Cùng với lời trêu chọc cô: “Tôi tin cô Hứa thích xe thật rồi, không thì cũng không phải di chuyển xe nhiều lần mỗi lần lùi xe vào bãi đỗ.”
Cảm giác hồi hộp chợt bay biến hết.
Hứa Tri Ân giận dữ cởi dây an toàn ra xuống xe: “Anh đỗ đi!”
Sau khi đổi cho Ngôn Tự lên, chiếc xe chiếm hai chỗ của cô ấy bất ngờ ngoan ngoãn trở về vị trí thuộc về mình, cách hai bên trái phải vô cùng vừa vặn, nhìn bằng mắt thường có thể thấy khoảng cách giữa hai bên nó với vạch bãi đỗ gần như hoàn toàn bằng nhau.
Ngôn Tự xuống xe mỉm cười với cô ấy, có thể thấy trong mắt anh ấy viết rõ hai chữ “Đắc ý”.
Hứa Tri Ân lén làm mặt quỷ, thầm nghĩ: Chảnh cái gì, nếu không phải anh có gương mặt và dáng người ước ao thì tôi mới thèm vào đuổi theo anh.
Hai người cùng xuất hiện ở đây vì công việc, Hứa Tri Ân không có thời gian tán dóc với anh ấy, vội đi lên lầu gặp khách hàng đến từ nhãn hiệu lớn.
Bên A yêu cầu rất nhiều thứ, chỉ bàn về phần đầu kế hoạch đã mất đến một tiếng đồng hồ, đối phương nhất quyết mời cô ấy ăn bữa cơm, ăn xong lại nảy ra ý tưởng mới, trao đổi qua lại một hồi, ba tiếng đồng hồ trôi qua trong nháy mắt.
Lúc ra khỏi phòng riêng, sắc trời đã tối.
Lần này gặp phải bên A yêu cầu khó khiến Hứa Tri Ân hơi buồn bực, nhưng đối phương trả thù lao rất cao nên cô ấy cũng không thể nào từ chối được.
Cảm xúc rối rắm và phức tạp ấy cứ mãi kéo dài cho đến khi cô ấy gặp Ngôn Tự ở lối vào thang máy, anh ấy dẫn nam thư ký theo, trong không gian hẹp chứa đầy hương rượu nhàn nhạt.
Cơ hội đã đưa đến cửa rồi, không mau làm quen thôi?
Ngay lúc cô ấy định mở miệng, thang máy đã dừng lại ở tầng hầm, một tiếng “ting” vang lên, cửa từ từ mở ra. Hứa Tri Ân nhanh chân ra ngoài chuẩn bị đi song song với anh ấy, không thấy được vũng nước dưới sàn vừa lau còn bóng loáng chưa khô.
Ra quân bất lợi, trật chân.