Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế - Chương 211
Một bóng đen chợt phủ lên đầu cô ấy, sau đó cô ấy thấy Ngôn Tự quỳ xổm một gối xuống ngồi trước mặt mình.
Không có cảnh anh hùng cứu mỹ nhân nghĩ là làm ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, không có câu chào hỏi ấm lòng, chỉ có một câu chòng ghẹo như đang xem cuộc vui: “Cô Hứa, gây sự kiểu này không ổn lắm đâu?”
“Con mắt nào của anh thấy tôi đang gây sự hả?” Hứa Tri Ân lườm anh một cái, vịn tường đứng lên, nào biết mới vừa chống chân đã suýt nữa ngã chổng vó.
Không nghiêng không lệch, vừa vặn khiến hai tay cô ấy chống lên hai cánh tay của Ngôn Tự.
Thư ký có mắt nhìn vội vàng xoay người đi, chỉ xem như mình bị mù rồi, không thấy gì hết.
Hứa Tri Ân nháy mắt mấy cái, nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, lỗ tai đỏ ửng tức thì: “Xin, xin lỗi, hình như chân tôi không đứng được nữa rồi…”
Giờ càng giống kẻ gây sự chuyên nghiệp.
“Còn bảo không gây sự.” Ngôn Tự đứng lên, thuận tiện kéo người lên: “Đứng vững được không?”
Hứa Tri Ân thử đi lại, nhưng vừa bước một bước ra đã cảm thấy đau vô cùng.
Lấy nguyên tắc nhờ người ở gần, Hứa Tri Ân chỉ đành cầu cứu Ngôn Tự: “Tổng giám đốc Ngôn, anh có thể giúp tôi một chuyện không? Có lẽ tôi cần phải đến bệnh viện một chuyến.”
Dù có cà nhắc đến cạnh xe được thì cô ấy cũng không thể nào lái xe đi, chi bằng nhờ Ngôn Tự chở cô ấy một đoạn đường vậy.
“Cô muốn tôi ẵm cô?”
“À không…” Chẳng chờ cô ấy phản bác, cơ thể đã bay lên không.
Cô ấy được một đôi tay vững chắc ôm lấy, cơ thể dán chặt vào lồng ngực ấm áp, có âm thanh dễ nghe truyền đến bên tai: “Chỉ một lần này thôi.”
Hứa Tri Ân hoảng sợ, không phải Ngôn Tự say rồi đấy chứ?
Đúng là có người ẵm đi tiện hơn một chân lò cò nhiều, thân là nhiếp ảnh gia đã va chạm xã hội từ lâu, Hứa Tri Ân cũng không già mồm cãi láo nữa.
Trước kia lúc bị bệnh cô ấy cũng đã từng được ôm công chúa khá nhiều lần, tất nhiên đó cũng không phải ký ức tốt đẹp gì, vì rơi vào tình huống đó chứng tỏ cô ấy đã mất đi ý thức hoặc cơ thể suy yếu đến mức không thể nào cất bước.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy được một người không thân thuộc mấy ôm công chúa, ngượng quá đi.
Cô ấy cảm thấy lỗ tai nong nóng, không biết có phải có người đang lặng lẽ mắng cô không.
Có lẽ do chỗ này ngột ngạt nên Ngôn Tự đã bắt đầu tháo hai cúc áo trước người ra, ánh sáng chiếu lên góc nghiêng gò má tuyệt đẹp của anh, Hứa Tri Ân nhìn thấy ánh sáng từ trên người anh.
Nhìn sang từ góc độ này, yết hầu nhấp nhô lên xuống thật là gợi cảm.
Dopamine trong thân thể cô bắt đầu điên cuồng tiết ra, Hứa Tri Ân gần như quên mất mình đang bị bệnh, giương mắt lên chăm chú nhìn anh ấy, không buông tha chút cơ hội nào: “Ngôn Tự, cuối cùng phải làm sao anh mới bằng lòng làm người mẫu cho tôi? Tôi trả tiền được không?”
Ngôn Tự cúi đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt xanh lục kia.
Trong lúc hoảng hốt, trước mắt anh ấy chợt hiện lên một cảnh tượng.
Trước cửa phòng học nhiều năm về trước, một cô bé buộc tóc đuôi ngựa chặn đường anh ấy, hỏi anh ấy có đồng ý làm người mẫu cho cô bé chụp một bộ ảnh không.
Có lẽ một khắc ấy, bị cồn làm cho đầu óc mơ hồ, người đàn ông vô thức thả lỏng: “Phí của tôi hơi đắt đó, nhiếp ảnh gia Hứa trả nổi không?”
Khi Ngôn Tự nhắc đến thù lao của người mẫu, Hứa Tri Ân thầm mừng rỡ.
Không phải chỉ là tiền sao!
Cậu chủ nhà họ Ngôn giàu có sẵn sàng làm người mẫu cho cô ấy, trả gấp đôi cũng được.
Điều duy nhất khiến cô ấy không hài lòng là cổ chân bị trật vào thời điểm quan trọng, hai tuần tiếp theo phải nghỉ ngơi cẩn thận, công việc bàn bạc với “kim chủ ba ba” cũng phải hoãn lại.
Cơ hội Ngôn Tự đồng ý làm người mẫu hiếm có khó tìm, Hứa Tri Ân không nỡ lãng phí, suy nghĩ kỹ lưỡng để chuẩn bị.
Lần trước Ngôn Tự uống rượu khi bàn công việc, Hứa Tri Ân luôn cảm thấy mình thừa nước đục thả câu, càng để tâm đến chuyện này hơn.
Chụp ảnh cần thiên thời địa lợi nhân hòa, thời gian cứ kéo dài, Hứa Tri Ân thường xuyên nhắn tin thảo luận với Ngôn Tự, đối phương không hề qua loa, nghiêm túc bàn bạc với cô ấy.
Ngôn Tự thích xe, cô ấy đề xuất lấy xe làm bối cảnh, sau đó mở rộng chủ đề chụp ảnh.
Quá trình trao đổi không chỉ liên quan đến việc chụp ảnh, Hứa Tri Ân càng cảm thấy thông tin trên mạng không đúng sự thật, Ngôn Tự rõ ràng là một người tốt bụng thích giúp đỡ người khác.
Thiếu địa điểm, tìm anh ấy.
Thiếu đạo cụ, tìm anh ấy.
“Hu hu hu, Ngôn Tự, anh tốt quá!” Cho đến khi Hứa Tri Ân có thể thoải mái gửi tin nhắn thoại cho anh ấy, đơn phương xếp Ngôn Tự vào loại bạn bè.
Nhưng nếu…
Trong lòng cô ấy thật sự chỉ coi Ngôn Tự là bạn, có lẽ sẽ không xảy ra những rắc rối tình cảm sau này.
Hứa Tri Ân nhớ rất rõ về đêm hôm đó.
Điều kiện Ngôn Tự đồng ý chụp ảnh là không được công khai, Hứa Tri Ân gật đầu đồng ý không chút do dự, người mẫu cực phẩm như vậy, cô ấy muốn cất giữ riêng.
Hôm đó chỉ có hai người bọn họ, Ngôn Tự không phải người mẫu chuyên nghiệp, Hứa Tri Ân có ý tưởng riêng, trong quá trình trao đổi không tránh khỏi nhiều lần tiếp xúc cơ thể.
Người đàn ông dựa lưng vào xe, cánh tay đặt trên cửa sổ xe đang mở, đôi chân dài bắt chéo trước sau, tỷ lệ đường nét trong khung hình bỗng tăng lên.
Lười biếng, ngang ngạnh, khí chất độc đáo của người đàn ông không thể bỏ qua.
Bầu không khí quyến rũ làm Hứa Tri Ân không nhịn được gào thét trong lòng: “Ngôn Tự, nếu bộ ảnh này được đăng lên, tôi cá là anh nhất định có thể vào nghề ngay lập tức.”
Ảnh gốc không cần chỉnh sửa cũng đẹp.
Ngôn Tự lười biếng nhướng mắt nhìn cô ấy, mang theo lời cảnh cáo mơ hồ.