Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế - Chương 217
“Nhưng tại sao?”
“Bởi vì từ cấp hai đến giờ mẹ nó vẫn luôn nhớ mãi không quên bố nó.” Ngôn Tự lý lẽ hùng hồn.
“Xí! Làm gì có!” Hứa Tri Ân kiên quyết không thừa nhận.
Sau khi ở bên nhau cô ấy mới biết mình đã để ý Ngôn Tự từ cấp hai. Chỉ là lúc đó mới nhập học chưa được hai tuần đã phát bệnh phải vào viện, sau đó nghỉ học một năm, đến khi cô ấy quay lại, Ngôn Tự đã tốt nghiệp từ lâu.
Họ không thể sống như những cặp vợ chồng bình thường, nhưng lại có tình cảm mà phần lớn mọi người không thể sánh bằng. Ngôn Tự gần như ở bên cạnh cô ấy mỗi ngày, chăm sóc chu đáo, ngay cả người bác là người bên nhà gái cũng hết lời khen ngợi đứa cháu rể này.
Những lúc tinh thần còn minh mẫn, Hứa Tri Ân thu âm một vài bài hát đơn giản, nói là để sau này cho con nghe. Thỉnh thoảng giọng nói của Ngôn Tự cũng được thu vào, trở thành những khoảnh khắc thường ngày ấm áp của hai vợ chồng.
Diệp Linh Thính bận rộn bay đi khắp nơi cũng thường xuyên dành thời gian đến thăm cô ấy, hai người trò chuyện lúc thì vui vẻ, lúc thì buồn bã.
Ngôn Tự gõ cửa hỏi họ có cần hoa quả không, trên tay bưng đĩa hoa quả đã chuẩn bị sẵn.
Hứa Tri Ân không hề khách sáo với anh ấy: “Anh đã cắt rồi thì cứ mang vào, còn hỏi gì nữa.”
Ngôn Tự mang hoa quả vào, lại dặn dò bên tai Hứa Tri Ân vài câu rồi mới rời đi.
Hứa Tri Ân chỉ vào đĩa hoa quả: “Thính Thính, cậu muốn ăn cứ tự nhiên nhé, đừng khách sáo với tớ.”
Diệp Linh Thính nhìn thấy đĩa hoa quả đã được cắt miếng, ngay cả nho cũng đã được bóc vỏ: “Tớ nhìn ra được Ngôn Tự đối xử với cậu rất tốt.”
Đây vốn là chủ đề vui vẻ đáng tự hào, Hứa Tri Ân lại từ từ cúi đầu: “Tớ rất đau lòng cho anh ấy.”
“Thính Thính, cậu biết không? Khi người thân của mình nằm trong phòng phẫu thuật cấp cứu, người đợi ở bên ngoài rất khổ sở.”
Họ sẽ lo lắng, sẽ đau lòng, lại rất bất lực.
Dù có đau lòng thì sao chứ? Cũng không thể chịu khổ thay người kia.
Nỗi đau và khổ sở đó không thể diễn tả bằng lời, cũng không có cách nào xoa dịu.
Càng quan tâm, càng như vậy.
Diệp Linh Thính nắm tay bạn, nhẹ nhàng an ủi.
Trước đây cô không tiếp xúc nhiều với Ngôn Tự, bây giờ tận mắt chứng kiến hai người ở bên nhau, cô cũng dần dần chấp nhận. Ít nhất, người đàn ông đó xứng đáng để Hứa Tri Ân chịu đựng khổ đau để sinh đứa con này.
Đến tháng thứ sáu, tình trạng của Hứa Tri Ân đã trở nên tồi tệ, cô ấy biết mình chắc chắn sẽ chết, mong muốn duy nhất là cố gắng giữ lại đứa bé. Cô ấy coi nó như sự tiếp nối của sinh mệnh, đứa bé cũng là một trong những niềm tin mạnh mẽ nhất cổ vũ cô ấy tiếp tục chống chọi.
Tháng thứ bảy, bệnh tình của Hứa Tri Ân chuyển biến xấu, tim vượt quá sức chịu đựng. Hứa Tri Ân không biết đây là lần thứ mấy được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, tình trạng của cả mẹ và con đều rất nguy hiểm, tình thế bắt buộc, bác sĩ đề nghị sinh non.
Sau khi mang thai, gánh nặng trên cơ thể dần tăng lên, không thể chịu đựng được sinh thường, Hứa Tri Ân đã chuẩn bị tâm lý từ trước, đến nỗi dự cảm mình khó có thể sống sót ra khỏi bàn mổ.
“Ngôn Tự, sau khi em chết, anh đừng tìm bạn gái mới quá nhanh nhé.”
“Nói gì ngốc vậy.” Sẽ không có bạn gái mới nào cả, anh chỉ cần một người vợ là đủ.
“Em hơi ích kỷ, hy vọng anh có thể dành nhiều thời gian hơn cho con của chúng ta, cho dù, cho dù anh có lập gia đình mới, xin anh đừng bỏ rơi con.” Hứa Tri Ân đã không còn quan tâm đến lời hứa của anh ấy, chỉ nói ra những điều muốn nói, sợ sau này sẽ không còn cơ hội.
Ngôn Tự véo mũi cô ấy dọa: “Không được nói bậy.”
Anh ấy nắm lấy tay Hứa Tri Ân, hôn lên ngón áp út trống trơn: “Không có bạn gái mới nào cả, cả đời này Ngôn Tự này chỉ có một người vợ là Hứa Tri Ân, biết chưa?”
Sự bình yên giả tạo cuối cùng cũng bị phá vỡ không thương tiếc vào khoảng bảy tháng rưỡi, Hứa Tri Ân được đẩy vào phòng sinh, Ngôn Tự đi cùng suốt chặng đường, liên tục động viên bên tai cô ấy.
Không biết bao lâu trôi qua, đứa bé gầy yếu đã chào đời thành công, nhưng lại không phát ra tiếng khóc nào.
Mặt Ngôn Tự vô cùng khó coi, không còn sức lực để quan tâm đến con gái, chỉ máy móc lau mồ hôi trên trán Hứa Tri Ân.
Ý thức mơ hồ, Hứa Tri Ân yếu ớt vô cùng, trong lòng vẫn còn chấp niệm: “Tại sao, không, không có tiếng khóc?”
Ngôn Tự gần như không dám hỏi, đứa bé mà Hứa Tri Ân đặt bao nhiêu kỳ vọng có còn sống hay không.
Không đợi được câu trả lời mong muốn, Hứa Tri Ân khóc như mưa, nỗi đau thể xác hoàn toàn không thể so sánh với nỗi đau trong lòng.
Cố gắng lâu như vậy, cuối cùng con của cô ấy cũng không thể sống sót sao?
“Không ổn, nhịp tim của bệnh nhân đang giảm nhanh.”
Tiếng cảnh báo của bác sĩ vang lên bên tai, Ngôn Tự khàn giọng dỗ dành: “Đứa bé không sao, nó rất khỏe, Ân Ân tỉnh lại sẽ được gặp con.”
Hứa Tri Ân gần như ngất xỉu không có phản ứng, cho đến khi trong phòng đột nhiên vang lên tiếng khóc của trẻ sơ sinh, lông mi Hứa Tri Ân run rẩy, trong cơn mơ màng lại nhìn thấy giấc mơ đó, một cô bé có đôi mắt xanh hiếm gặp giống hệt cô ấy lao vào lòng, ngọt ngào gọi mẹ.
Bác sĩ trong phòng mổ lắc đầu, bảo người nhà tranh thủ thời gian cuối cùng để tạm biệt.
Y tá bế đứa bé đến, Hứa Tri Ân cố gắng mở mắt, mơ hồ nhìn thấy một cục bông mềm mại nép vào bên cạnh.
“Niệm Niệm.”
Đây là con gái của họ, Niệm Niệm của họ.
Cô ấy rất muốn đưa tay ôm con gái, nhưng lại không thể nào nhấc lên nổi.
Mắt Ngôn Tự đỏ hoe, nắm lấy tay cô ấy đưa đến gần, ngón tay của hai vợ chồng nắm chặt lấy con gái, Hứa Tri Ân mỉm cười.
“Hãy yêu thương con bé.”
Và…
Khóe môi Hứa Tri Ân mấp máy, giọng nói biến mất trong cổ họng, Ngôn Tự đọc hiểu khẩu hình của cô ấy, cúi người in một nụ hôn lên trán cô ấy: “Anh cũng yêu em.”
Hứa Tri Ân mãn nguyện nhắm mắt lại, hàng mi vương hai giọt lệ, khóe miệng hơi cong lên.
Cô ấy ra đi với nụ cười trên môi.
Nhịp tim trên máy theo dõi giảm xuống đến mức không, Niệm Niệm còn chưa mở mắt ôm lấy mặt mẹ, đột nhiên cất tiếng khóc lớn.