Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế - Chương 218
Ngôn Tự không có nhiều thời gian để chìm đắm trong đau buồn, bởi vì đứa con gái mà vợ anh dùng mạng sống để lại đang lơ lửng giữa ranh giới sống chết.
Đứa bé sinh non tình trạng rất xấu, vừa chào đời đã phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh (NICU), cần sự hỗ trợ của máy thở. Bệnh tình của đứa bé tái phát nhiều lần, cơ thể gầy yếu cắm đầy ống, Ngôn Tự nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của con, nhưng lại không thể chạm vào.
Niệm Niệm là trẻ sinh non, sinh ra đã mang bệnh, khả năng sống sót rất mong manh. Vợ qua đời và con gái nguy kịch, giống như hai ngọn núi vô hình đè lên người đàn ông, muốn đánh gục anh ấy hết lần này đến lần khác.
Bác sĩ cho Ngôn Tự vào ôm con, đó có lẽ là cái ôm cuối cùng của hai bố con.
Đứa con gái chưa đầy một tháng tuổi nằm trong lồng ấp, chạm vào con cũng phải hết sức cẩn thận.
Con bé quá yếu ớt, nhắm mắt không khóc không quấy, ngay cả việc thở đối với con bé cũng là một điều vô cùng khó khăn. Ngay khi Ngôn Tự chuẩn bị bế con lên, Niệm Niệm đột nhiên nắm lấy ngón tay anh, im lặng cầu cứu anh ấy.
Ngôn Tự nhìn bàn tay nhỏ bé, ngay cả một ngón tay của anh ấy cũng không ôm hết được, giọng khàn khàn vẫn còn nghẹn ngào: “Ân Ân, em thấy không?”
“Niệm Niệm của chúng ta rất kiên cường.”
Năm đầu tiên Hứa Tri Ân rời đi, Ngôn Tự đến nghĩa trang thăm viếng một mình, quỳ một gối xuống, đặt bó hoa trên tay trước mộ: “Ân Ân, đã lâu không gặp.”
“Năm nay anh không ở trong nước, ít đến thăm em, em có trách anh không?”
“Bà nội và Tiểu Hy vẫn thường nhắc đến em, anh cũng đã sắp xếp người chăm sóc bác gái của em, còn bạn của em, nghe nói cô ấy đã đạt giải thưởng lớn.”
Ngón tay ấm áp chạm vào bia mộ lạnh lẽo, bức ảnh đen trắng mãi mãi lưu giữ dung nhan xinh đẹp nhất của vợ anh ấy.
“Và…”
“Ca phẫu thuật của Niệm Niệm rất thành công, đợi con bé khỏe hơn một chút, anh sẽ đưa con bé đến gặp em.”
Ân Ân, con gái của chúng ta có thể sống sót rồi.
Năm thứ hai Hứa Tri Ân rời đi, Ngôn Tự bế một đứa bé đến, cục bông mềm mại nép vào bến bờ ấm áp, đôi mắt linh động tò mò nhìn xung quanh.
“Ân Ân, anh xin lỗi vì bây giờ mới đưa con gái đến gặp em.” Ngôn Tự đặt một bó hoa xuống như thường lệ, tiếp tục thủ thỉ với vợ: “Năm nay Niệm Niệm hai tuổi rồi, con bé rất giống em.”
“Anh đã đưa Niệm Niệm về nhà, mọi người đều rất yêu quý con bé.”
“Em từng nói dần dần mọi người quên em đi sẽ không còn đau buồn như vậy nữa, sự thật chứng minh em đã sai rồi.” Người còn sống vẫn sẽ đau lòng vì người đã khuất.
Ngôn Tự nắm tay con gái nhẹ nhàng áp lên bức ảnh, Niệm Niệm như cảm nhận được điều gì đó, nhoẻn miệng cười.
Người đàn ông cúi đầu hôn lên má hồng hào của con gái: “Niệm Niệm của chúng ta cũng luôn cố gắng để được gặp mẹ.”
Năm thứ ba Hứa Tri Ân rời đi, Ngôn Tự dắt tay con gái đến trước bia mộ khắc dòng chữ “Vợ của Ngôn Tự”, giao nhiệm vụ dâng hoa cho con gái: “Con đi đi.”
Con bé nhận được chỉ dẫn của bố, nhận lấy bó hoa bố đưa, bước từng bước nhỏ vững vàng tiến lên: “Mẹ ơi, con là Niệm Niệm.”
Sau đó, Niệm Niệm bảo bố lấy chiếc cặp nhỏ của mình, đầu tiên lấy ra một tấm thiệp, trên đó vẽ một trái tim méo mó: “Đây là trái tim bố dạy Niệm Niệm vẽ, con tặng mẹ.”
Rồi lại lấy ra một xấp ảnh Hứa Tri Ân từng để lại: “Mẹ ơi, Niệm Niệm nhận ra mẹ đấy.”
Đứa con gái ngây thơ, lặp lại tất cả những lời thường nghe bố nói: “Mẹ đẹp quá, hát cũng hay nữa, Niệm Niệm thích mẹ lắm.”
Niệm Niệm lẩm nhẩm nói ra những gì mình nghĩ đến, cuối cùng túm lấy bím tóc, vẻ mặt bối rối nhìn bố: “Bố ơi, con quên mất còn phải nói gì với mẹ rồi.”
Ngôn Tự xoa đầu con gái: “Không sao, sau này còn nhiều thời gian, chúng ta từ từ nói.”
Niệm Niệm cố gắng gật đầu: “Vâng ạ!”
Tiếp theo người nói chuyện là Ngôn Tự, như những lần trước anh ấy kể cho Hứa Tri Ân nghe về tình hình gần đây của những người cô ấy quan tâm.
Rất lâu sau, Ngôn Tự dắt tay con gái rời đi.
Trên đường về nhà, Niệm Niệm ngây thơ hỏi: “Bố ơi, tại sao con tên là Ngôn Niệm ạ?”
“Bởi vì…”
Ngôn Tự đối với Hứa Tri Ân, nhớ mãi không quên.
Biết rõ không có hồi đáp, nhưng vẫn nhớ mãi không quên.
Ánh nắng chiếu xuống, rọi lên bóng lưng hai bố con đang dần khuất xa, con bé tóc tết hai bên còn chưa thể hiểu được nỗi buồn mất đi người thân, nhưng con bé có thể cảm nhận được, hình như bố mình hơi buồn.
Năm Diệp Linh Thính hai mươi tám tuổi, chương trình “Thoát khỏi mê cung” mùa thứ năm công bố danh sách khách mời cố định, các fans xem mãi không thấy Diệp Linh Thính đâu.
Sao lại thế?
Khách mời sừng sỏ suốt bốn mùa lại không có trong danh sách mùa năm? Chuyện này có hợp lý không?
Từ mùa một đến giờ, “Thoát khỏi mê cung” đã đổi khách mời cố định ba lần, cho đến giờ chỉ còn lại Diệp Linh Thính gánh IQ, Lê Hạo Vũ cân phần sức mạnh và Triệu Kha Dục là người tạo bầu không khí.
Ngoài kịch bản chương trình, người xem chương trình giải trí còn là vì danh sách khách mời cố định nữa, bây giờ lại thêm một khách mời nữa đi à?
Một vài bộ phận khán giả thích những gì xưa cũ nên không thể chấp nhận việc thay thế dàn khách mời kỳ cựu, vì vậy ồ ạt yêu cầu đổi người. Còn có vài người chạy đến weibo của Diệp Linh Thinh dò hỏi nguyên nhân không thể tham gia.
Không lâu sau đó, trên mạng lan truyền một tấm ảnh Diệp Linh Thính mang thai.
Các fan khiếp sợ.
Bình luận chia thành hai chiều hướng, có người tin là thật, có người mắng blogger bịa đặt. Mãi đến khi Diệp Linh Thính đăng weibo thừa nhận, mọi người mới đối mặt với sự thật này.
Sự nghiệp Diệp Linh Thính vẫn còn đang phát triển, nhưng người ta cũng đã là vợ chồng hợp pháp rồi, người ta mang thai thì mình cũng chỉ còn biết chúc mừng mà thôi.