Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế - Chương 219
[Cuối cùng cũng vì gia đình mà từ bỏ sự nghiệp thôi, chán quá, đúng là thiếu chuyên nghiệp.]
[Lầu trên chua vậy, người ta ngày nào cũng nằm trên giường vẫn kiếm được tiền đấy.]
[Dù sao thì cũng chúc mừng chị yêu và anh rể.]
Trước đây, trong mắt bọn họ Hoắc Cẩn Hành là ác ma không có tình cảm, nhưng từ sau khi anh kết hôn với Diệp Linh Thính, fan couple có nhiều người thay đổi cái nhìn về Hoắc Cẩn Hành, hơn nữa còn thân thiết gọi là “anh rể”.
Đương nhiên, đây chỉ là số ít.
Mấy tháng sau, Diệp Linh Thính rất ít xuất hiện, các fan chỉ đành xem một vài video và hình ảnh mà phòng làm việc đăng để thỏa cơn nhung nhớ.
Nguyên nhân của việc này phải nói từ chuyện trước nữa cơ.
Lúc mới kết hôn, Diệp Linh Thính cũng chưa nghĩ đến chuyện có con, sau đó cô thấy quá trình gian khổ của Hứa Tri n sinh Niệm Niệm, vừa cảm thấy tình mẹ thật vĩ đại, vừa cảm thấy sinh con thật đáng sợ.
Lúc Niệm Niệm vừa mới ra đời, những người biết chuyện đều lo lắng, sợ con bé không sống nổi. Cũng may trời cao không phụ sự hy vọng của Hứa Tri n, phù hộ cho con gái của cô ấy vượt qua cửa sinh tử.
Niệm Niệm rời khỏi phòng NICU nhưng vẫn chưa có nghĩa là con bé sẽ bình an, vì qua kiểm tra thấy con bé mắc bệnh tim bẩm sinh, khi đó Diệp Linh Thính nghĩ, nếu Hứa Tri n biết tin này thì liệu có hối hận không?
Sinh con khó khăn, nuôi con càng khó hơn.
Vì để Niệm Niệm nhận được điều trị tốt nhất, Ngôn Tự dẫn con gái ra nước ngoài. Tuy xa xôi nhưng Diệp Linh Thính vẫn thường quan tâm đến bệnh tình của Niệm Niệm, có lúc cô còn không ngại xa bay đến thăm con bé.
Đó là đứa con gái Hứa Tri n hi sinh hết mọi thứ để sinh ra, cô cực kỳ hi vọng Niệm Niệm có thể sống sót.
Điều may mắn là lúc Niệm Niệm hai tuổi đã phẫu thuật thành không, tuy chưa thể chữa trị tận gốc nhưng vẫn có thể bảo vệ con bé khỏe mạnh lớn lên.
Hệ thống ngôn ngữ lẫn phát dục của Niệm Niệm khá chậm, hai tuổi vẫn chưa biết nói, Diệp Linh Thính hơi lo nhưng Ngôn Tự bảo với cô rằng bác sĩ đã kiểm tra rồi, thanh quản của Niệm Niệm không có vấn đề gì cả.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Thật ra, Niệm Niệm bệnh tật từ nhỏ như thế, chỉ cần con bé bình an sống sót thì bọn họ đã rất vui mừng rồi.
Sau khi gặp Niệm Niệm, Diệp Linh Thính về nước, nhận được lời mời của Cố Kinh Diễn và Tuân Xu qua dự sinh nhật con trai hai tuổi của họ.
Thời gian Tuân Xu và Hứa Tri n mang thai xêm xêm nhau, nhưng trạng thái của hai người hoàn toàn khác nhau. Tuân Xu thuận lợi sinh một thằng nhóc mập mạp, gần như không tốn bao nhiêu sức.
Kinh nghiệm sinh sản của Tuân Xu làm sự hoảng sợ trong lòng Diệp Linh Thính cũng nhạt đi một chút.
Trong đó người thảm nhất là Cố Kinh Diễn. Anh ta nằm mơ cũng muốn có con gái, ai ngờ lại là con trai. Giấc mơ có một áo bông nhỏ ngoan ngoãn của bố vỡ vụn, nhưng Cố Kinh Diễn không dám thể hiện trước mặt vợ vì sợ bị mắng.
Sau khi sinh con trai, Cố Kinh Diễn rủ Hoắc Cẩn Hành uống rượu mấy lần, Diệp Linh Thính nghi ngờ anh ta bị trầm cảm sau sinh.
Ban đêm lúc đi ngủ, Diệp Linh Thính nằm chung chăn với chồng, thuận miệng hỏi: “Tình hình này của Cố Kinh Diễn có vẻ hơi sai sai anh nhỉ?”
“Sai cái gì?” Hoắc Cẩn Hành nói.
Diệp Linh Thính nghi ngờ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì với anh ấy thế?”
Hoắc Cẩn Hành nói ngắn gọn: “Thì không được yêu chiều nữa.”
Nói đơn giản thì hồi xưa ngày nào Cố Kinh Diễn cũng dính lấy vợ show tình yêu nay gặp phải tình địch mạnh nhất lịch sử. Anh ấy lại không dám đánh, không dám mắng, còn phải hầu hạ con trai mình, cho nó ăn cho nó uống như chăm sóc ông nội vậy.
Bản năng của con nít là không muốn rời xa mẹ, đêm nào Tuân Xu cũng phải dỗ con ngủ. Ngủ rồi cũng chưa xong, thằng bé hay thức dậy khóc lúc nửa đêm. Nhà họ có thuê bảo mẫu, nhưng Tuân Xu không nỡ nghe con khóc, Cố Kinh Diễn thì không nỡ nhìn vợ như thế, thế là ba người dính vào nhau, không ai tách ra được.
Câu chuyện này đúng là vừa đáng thương vừa buồn cười, Diệp Linh Thính đã hiểu Cố Kinh Diễn thảm thế nào khi ở nhà.
Diệp Linh Thính quay người nhìn chồng: “Vậy nếu anh có con thì anh sẽ như thế nào?”
“Con anh ở đâu ra?” Anh không trả lời những vấn đề mang tính giả thuyết.
“Anh không muốn sinh con sao?”
“Không muốn.” Hoắc Cẩn Hành trả lời cực kỳ thẳng thắn. Sau đó anh vươn tay ôm cô vào lòng, thân thiết hôn cô: “Nuôi em đủ rồi.”
Bởi vì câu nói đó mà hai năm sau, hai vợ chồng không nhắc đến chuyện nuôi con nữa.
Đến năm thứ ba, Diệp Linh Thính đã hai mươi tám tuổi.
Năm đó có rất nhiều chuyện xảy ra.
Đứa nhỏ nhà họ Cố ba tuổi, vừa khỏe mạnh vừa kháu khỉnh, nên rất nhiều người thích nó. Cố Kinh Diễn đột nhiên phát hiện mình chưa phải là một người bố tốt, nên đã ở nhà chơi với con trai.
“Hai anh em” tuổi tác chênh lệch hơi cao này thường nghiên cứu ra đủ thứ đồ chơi, hoặc nghiên cứu các địa điểm giải trí thú vị. Mỗi khi bạn nhỏ Cố thích món đồ chơi hay một nơi nào đó, Cố Kinh Diễn sẽ lấy nó ra dụ thằng bé, lấy nó làm điều kiện bảo bạn nhỏ Cố không đến gần mẹ nữa.
Bạn nhỏ Cố cũng rất nghĩa khí, đã nói là làm, bởi vậy kế hoạch của Cố Kinh Diễn rất trơn tru.
Không những thế, Cố Kinh Diễn còn hay tìm cớ nhét đứa nhóc ba tuổi vào trong đoàn phim.
Diệp Linh Thính từng đùa muốn dẫn bạn nhỏ vào đoàn phim thử, ai ngờ bố nó quăng nó vào đoàn phim, ăn sung mặc sướng trong đó.
Cố Kinh Diễn đưa con trai cho Diệp Linh Thính chăm sóc, Cố Tầm tìm đúng người quen, bám dính lấy Diệp Linh Thính.
Diệp Linh Thính dẫn cậu bé đi một ngày vẫn không thấy hai vợ chồng nhà họ Cố gọi qua. Diệp Linh Thính ngồi xổm xuống nói chuyện với cậu bé: “Tiểu Tầm, giờ dì gọi bố mẹ con đến đón con nhé?”
Cố Tầm vội ngăn cản: “Suỵt, bố muốn sinh em gái với mẹ.”
“Khụ…” Chuyện hai vợ chồng thảo luận riêng với nhau bị con trai nghe thấy rồi, thật có lỗi.
Con nít chưa biết lúng túng là gì, kéo tay áo Diệp Linh Thính: “Dì ơi, dì cũng sinh em gái đi ạ.”
Nói chuyện với con nít khá thú vị, Diệp Linh Thính cười hỏi: “Tại sao?”
“Vì em gái đáng yêu!” Tư tưởng này được người bố Cố Kinh Diễn tiêm vào trong đầu thằng bé từ nhỏ.
Diệp Linh Thính ôm tạm Cố Tầm về nhà. Trong nhà có thêm một đứa bé thì náo nhiệt lên hẳn. Cô ngồi xem hoạt hình với Cố Tầm, giữa chừng thì định đi vệ sinh nên bảo người hầu trong nhà chăm thằng bé giúp.