Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế - Chương 220
Lúc cô ra ngoài, Hoắc Cẩn Hành đã về nhà, đang ngồi bên cạnh Cố Tầm, còn Cố Tầm bò lên vai anh.
Hoắc Cẩn Hành và Cố Kinh Diễn là bạn lâu năm, tình cảm còn hơn cả anh em ruột, nên Cố Tầm cũng rất quen với anh.
Xem ra Hoắc Cẩn Hành vẫn rất nuông chiều trẻ con.
Ai không biết còn tưởng hai người là bố con.
Một lúc sau, Cố Kinh Diễn gọi điện thoại tới, hai vợ chồng đến đón con trai về nhà, Diệp Linh Thính nhìn bọn họ rời đi.
Cả nhà ba người vừa đi vừa nói cười trên đường, Cố Tầm đi chính giữa được bố mẹ dắt tay, thỉnh thoảng còn bị nhấc bổng lên.
Đứa nhỏ chơi đùa vui vẻ.
Nhìn gia đình ba người vui vẻ như vậy, Diệp Linh Thính đột nhiên cảm thấy có một đứa nhỏ cũng khá tốt.
Diệp Linh Thính cúi xuống, quay đầu thì đụng vào một lồng ngực cứng rắn: “Vừa nãy anh kiên nhẫn với Tiểu Tầm lắm đó.”
Hoắc Cẩn Hành bình tĩnh nói: “Một đứa nhóc thôi mà.”
Giọng nói anh lạnh lùng, cứ như người nuông chiều đứa nhỏ vừa rồi không phải là anh vậy.
Đàn ông thích giữ hình tượng, Diệp Linh Thính cũng không vạch trần, cô chỉ cười trêu: “Anh Hoắc, anh sắp bốn mươi rồi đó.”
Anh Hoắc không chịu nhận mình già, nói lại: “Ba mươi sáu tuổi, cảm ơn em đã nhắc.”
Diệp Linh Thính giơ tay chỉ anh: “Thì đúng rồi, làm tròn lên là đầu bốn rồi đó.”
“Thì sao?” Hoắc Cẩn Hành bóp gương mặt cô: “Em thấy anh già sao?”
Diệp Linh Thính nháy mắt mấy cái.
Tất nhiên là Hoắc Cẩn Hành không già rồi, đàn ông đến tuổi này cực kỳ quyến rũ. Nhưng con cái của các anh em bằng tuổi anh đều đi mua nước tương được hết rồi, có người còn sinh hai, ba đứa, chỉ có anh là chưa bao giờ nhắc đến con cái.
Quan hệ của Hoắc Cẩn Hành với người thân rất lạnh nhạt, nếu như…
Nếu như bọn họ có con thì chẳng phải lại có nhiều thêm một người yêu thương anh sao?
Diệp Linh Thính bắt đầu thay đổi suy nghĩ về chuyện có con.
Sau đó ít lâu, cô có dịp nghỉ ngơi nên kéo Hoắc Cẩn Hành đi thăm Niệm Niệm.
Niệm Niệm ba tuổi đã biết nói chuyện rồi, không những nói được mà từ vựng của con bé cũng rất phong phú.
Niệm Niệm là một đứa trẻ thông minh, tính cách cũng rất ngoan ngoãn, thấy cô thì cười: “Mẹ nuôi.”
Cô đã từng hứa với bạn thân của mình làm mẹ nuôi của con cô ấy, hai người đã hứa với nhau rồi, đời này Niệm Niệm cũng không còn người mẹ nào khác, có chăng thì chỉ có Diệp Linh Thính và Hoắc Cẩn Hành làm bố nuôi, mẹ nuôi của con bé thôi.
Diệp Linh Thính yêu thương con bé vô cùng, mỗi lần đi gặp con bé sẽ mang rất nhiều quà.
“Niệm Niệm, dạo này con chơi gì thế?”
“Con vẽ tranh ạ.”
Niệm Niệm đưa quyển tập vẽ tranh của mình cho cô xem, Diệp Linh Thính không tiếc lời khen ngợi: “Đẹp quá.”
Niệm Niệm cười vui vẻ: “Con tặng mẹ nuôi.”
“Cảm ơn Niệm Niệm.” Diệp Linh Thính nói chuyện với con nít thì giọng điệu sẽ trở nên ấu trĩ hơn, nhưng cô rất vui.
Nói chuyện với Niệm Niệm một hồi, Diệp Linh Thính đột nhiên nhận được một cuộc gọi công việc nên vội ra hiệu Hoắc Cẩn Hành đến.
Lúc cô gọi điện xong quay về, bầu không khí bên trong vẫn hài hòa như lúc cô đi.
Bạn nhỏ Niệm Niệm cầm bút tô màu cho bức tranh, gặp chỗ nào không chắc chắn thì cầu cứu người bên cạnh: “Bố nuôi ơi, chỗ này tô màu gì ạ?”
Hoắc Cẩn Hành không qua loa mà nghiêm túc cân nhắc rồi nói: “Màu cam.”
“Tại sao ạ?” Niệm Niệm hỏi.
“Mẹ nuôi con thích.” Hoắc Cẩn Hành đáp.
Nếu như người khác nghe câu trả lời này thì chắc chắn sẽ cạn lời. Nhưng Niệm Niệm bé nhỏ đơn thuần, con bé vô cùng tin tưởng anh, lấy bút màu cam ra nói: “Dạ, vậy chỗ này tô màu cam mẹ nuôi thích.”
Diệp Linh Thính nở nụ cười rạng rỡ.
Lúc đi, Diệp Linh Thính không nỡ xa cô bé mềm mại này, ngồi trước mặt Niệm Niệm, kéo tay Niệm Niệm hứa hẹn lần sau.
Niệm Niệm nghiêng người hôn nhẹ lên má cô, trái tim Diệp Linh Thính mềm nhũn.
Sau đó cô nghe thấy Niệm Niệm hỏi bên tai mình: “Mẹ nuôi ơi, con hỏi mẹ chuyện này được không?”
“Được chứ.”
Niệm Niệm kéo cô đến một góc, lặng lẽ nói: “Bố con thường ngồi một mình xem ảnh mẹ con, sau đó bố con buồn lắm, con phải làm sao đây ạ?”
Diệp Linh Thính ngây ra, cô khẽ run, một lát sau mới mở miệng: “Lúc bố con thấy con có vui không?”
“Vui ạ.” Niệm Niệm gật đầu chắc nịch: “Bố rất yêu Niệm Niệm.”
Diệp Linh Thính đưa tay khẽ xoa khóe mắt Niệm Niệm, nhìn cặp mắt xanh biếc kia, cô nghiêng người ôm lấy con bé, nói bên tai con bé: “Vậy lúc Niệm Niệm ở bên cạnh bố, con nhớ nói cho bố biết, con và mẹ con đều rất yêu bố, vậy là được rồi.”
Đây là lời Hứa Tri Ân muốn nói với Ngôn Tự, vậy hãy để cho đứa con gái họ yêu nhất bộc bạch vậy.
“Dạ!” Niệm Niệm luôn luôn tin tưởng mẹ nuôi mình, ghi nhớ lời mẹ nuôi trong đầu: “Niệm Niệm biết rồi ạ.”
Trên đường về nhà, Diệp Linh Thính nhớ tới Niệm Niệm, đột nhiên hỏi Hoắc Cẩn Hành: “Niệm Niệm đáng yêu không anh?”
“Ừ.” Hoắc Cẩn Hành vẫn là tổng giám đốc Hoắc quý chữ hơn vàng.
Diệp Linh Thính chống cằm, khẽ nói: “Con bé chữa lành cho chúng ta.”
Hứa Tri Ân ra đi là kết cục chắc chắn, nhưng Niệm Niệm đến là bất ngờ lớn dành cho bọn họ, những người đau buồn vì Hứa Tri Ân được Niệm Niệm chữa lành.
Niệm Niệm càng lớn càng giống Hứa Tri Ân. Đôi mắt của con bé khiến bọn họ nhớ đến đã từng có một cô gái hoạt bát, phóng khoáng như vậy từng xuất hiện trong đời bọn họ, để lại những hồi ức khó quên.
Có một sinh mệnh nhỏ giống mình, hoặc giống với người mình yêu thương, từ từ lớn lên như vậy, đúng là một chuyện tốt đẹp.
“Hoắc Cẩn Hành, chúng ta cũng sinh con đi được không?”
“Sinh rồi, sinh rồi, là bé trai.”
Bác sĩ ôm em bé sơ sinh ra báo tin, người thân, bạn bè bên ngoài phòng sinh đều vây quanh bác sĩ cùng một lúc, có người tò mò về em bé, có người quan tâm sản phụ. Chỉ có ba đứa bé là bước chân nặng nề, bước từng bước đi lên như đang cõng gánh nặng ngàn cân, nhìn đứa con trai mới vừa sinh ra với vẻ khó diễn tả.
Mọi người nhìn ba đứa trẻ, cười ha ha hỏi: “Kinh Diễn, con lại có con trai rồi, có vui không?”
“Vui chứ, con rất vui.” Cố Kinh Diễn vừa khóc vừa nói, anh ấy nhìn con trai nhỏ rồi đi vào làm bạn với vợ mình.
Diệp Linh Thính vác cái bụng to đứng ở đằng sau, được Hoắc Cẩn Hành đứng cạnh bảo vệ.
Nói đến cũng khéo, trong năm cô năn nỉ ỉ ôi muốn Hoắc Cẩn Hành đồng ý sinh con, Cố Kinh Diễn và Tuân Xu cũng chờ đến lúc mang thai lần hai.
Cố Kinh Diễn vẫn hy vọng sẽ là một bé gái như trước đây, nhất là khi khẩu vị trong thời gian mang thai của Tuân Xu thiên về cay, làm sự chờ mong của Cố Kinh Diễn tăng lên gấp bội. Nào ngờ hôm nay em bé ra đời lại là con trai, làm phản ứng của anh ấy lúc đó trông vừa đáng thương vừa buồn cười.
Ngày sinh dự tính của Diệp Linh Thính sắp đến gần, cô cũng chọn cùng một bệnh viện với Tuân Xu. Khi biết tin Tuân Xu bắt đầu sinh, Diệp Linh Thính và Hoắc Cẩn Hành bèn đến trước cửa phòng sinh để chờ tin tức, nhưng người nhà họ Tuân và nhà họ Cố đông đúc, bọn họ nghe tin “mẫu tử bình an” xong thì không ở lại nữa.