Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế - Chương 221
Về chuyện giới tính của đứa bé, Diệp Linh Thính đã hỏi Hoắc Cẩn Hành ngay khi cô vừa mới mang thai: “Anh hi vọng đây là con gái hay con trai?”
Lúc đó Hoắc Cẩn Hành im lặng vài giây rồi trả lời rất nghiêm túc: “Dù là con trai hay con gái, làm một người bố, anh sẽ che chở cho con trưởng thành.”
Diệp Linh Thính nghe vậy thì rất bất ngờ.
Cô cho rằng Hoắc Cẩn Hành sẽ nói chiều chuộng con gái, nghiêm khắc dạy dỗ con trai nhưng kết quả lại không phải như vậy.
Sau khi nghĩ lại, Diệp Linh Thính mới hiểu ra.
Anh đã từng lớn lên với thân phận là con trai, nhưng tuổi thơ của anh chẳng đẹp đẽ gì, từ không được kỳ vọng đến bị quản lý nghiêm khắc, không được coi là khỏe mạnh trưởng thành.
Cách dạy dỗ con cái không nên khác biệt do giới tính của đứa trẻ, thứ càng quan trọng hơn chính là sự khỏe mạnh về cả thể xác lẫn tinh thần.
Lần sinh đẻ này của Tuân Xu rất thuận lợi, Diệp Linh Thính và Hoắc Cẩn Hành cùng đi thăm cô ấy.
Hai cô gái có đề tài riêng, Hoắc Cẩn Hành khoanh tay nhìn Cố Kinh Diễn ngồi xổm cạnh giường em bé để dỗ con trai, trông anh ấy rất khôi hài.
Khó khăn lắm mới nuôi con trai cả đến bốn tuổi, giờ lại phải trải qua thêm lần nữa, Cố Kinh Diễn cứ như bị sự đau khổ bao trùm.
Khi có người đi ngang qua, Cố Kinh Diễn sẽ nhạy cảm ra hiệu cho đối phương nhỏ giọng: “Xuỵt!”
Con trai út của anh ấy còn khó dỗ hơn cả con trai cả, nếu đánh thức thằng bé, để nó khóc lên thì đúng là kinh thiên động địa.
Cố Kinh Diễn quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Cẩn Hành đang nhàn nhã đứng bên cạnh tường bèn tranh thủ khoe khoang: “Thế nào? Có hâm mộ không?”
Hoắc Cẩn Hành ngứa mắt nhìn Cố Kinh Diễn đang vểnh đuôi lên trời, vờ như vô ý hỏi lại: “Hâm mộ cậu muốn có con gái, nhưng lại sinh ra con trai?”
Cố Kinh Diễn: “…”
Thua gì cũng không thể thua mặt mũi: “Khẩu vị của vợ cậu và vợ tôi giống nhau, chắc chắn cũng sinh con trai.”
Hoắc Cẩn Hành liếc anh ấy: “Tôi đâu phải là cậu.”
Anh không quá mức mong đợi một giới tính nào cả.
Không những không khoe khoang thành công mà còn bị phản đòn một cú trí mạng, Cố Kinh Diễn bĩu môi: “Cậu chưa từng làm bố nên không biết là nuôi con trai rất khó khăn. Nhưng cũng nhanh thôi, đến lúc đó cậu sẽ biết con trai khó nuôi cỡ nào.”
Cố Kinh Diễn rất hiểu biết, dùng góc độ của người từng trải để cười trên nỗi đau của người khác: “Ít nhiều gì thì tôi cũng có kinh nghiệm, nếu sau này cậu không hiểu gì thì cứ tích cực hỏi tôi là được.”
Mặt Hoắc Cẩn Hành vẫn lạnh lùng như cũ.
“Ôi, không phải tôi chê cậu đâu Hoắc Cẩn Hành, biểu cảm này của cậu không được, phải cười lên.” Cố Kinh Diễn xoa tay: “Nếu cậu xụ mặt lúc trông con, chẳng phải sẽ làm nó sợ tới mức gào khóc à?”
Vừa nói xong thì bên tai cũng vang lên tiếng trẻ con khóc quấy, vô cùng phù hợp tình hình.
Cố Kinh Diễn chống nạnh cười: “Cậu thấy chưa? Khóc rồi đấy?”
Hoắc Cẩn Hành bình thản cong môi: “Con trai cậu khóc.”
Cố Kinh Diễn đột ngột mở to mắt, anh ấy quay đầu nhìn: “Đậu má!”
Anh ấy dỗ dành suốt hai tiếng, mới ngủ chưa đến mười phút đã tỉnh rồi!
Dường như cuộc nói chuyện không đâu vào đâu này không hề tạo ra chút ảnh hưởng nào tới Hoắc Cẩn Hành. Đêm đó, Diệp Linh Thính không ngủ sâu, khi tỉnh lại, cô phát hiện Hoắc Cẩn Hành đang đứng trước gương, chẳng biết anh đang làm gì.
Hôm sau điện thoại của cô hết pin, phải mượn điện thoại của Hoắc Cẩn Hành để tra cứu, cô vô tình phát hiện lịch sử tìm kiếm của anh, ngực cô đau đớn như bị kim đâm.
Thoạt nhìn thì mấy câu kiểu như “Biểu cảm lạnh lùng có thể dọa trẻ con khóc hay không” rất thú vị, nhưng người đánh ra dòng chữ này chính là Hoắc Cẩn Hành, vậy thì ẩn ý sau câu đó lại chẳng hề buồn cười chút nào.
Mũi Diệp Linh Thính chua xót, cô tắt màn hình điện thoại.
Tối hôm nay, Hoắc Cẩn Hành đang đứng trước gương, chuẩn bị tập luyện thì bỗng nhiên được Diệp Linh Thính vòng tay ôm lấy.
“Hoắc Cẩn Hành, anh còn nhớ lựa chọn của em năm em mười tuổi không?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Hoắc Cẩn Hành đờ người ra ngay tại chỗ, không biết phải làm sao.
“Thính Thính…”
“Em vĩnh viễn nhớ rõ, khi đó anh trai mặc bộ quần áo đen lúc nào trông cũng lạnh lùng, nhìn trông rất hung dữ, nhưng em lại chẳng hề sợ hãi chút nào.” Diệp Linh Thính đi đến trước mặt anh: “Em không sợ anh, con của chúng ta cũng sẽ không sợ anh.”
“Vậy ư?” Nhân tài kiệt xuất trong giới kinh doanh, khiến bao nhiêu con người ngoài kia phải khâm phục cũng có lúc mê mang, lo lắng gương mặt nghiêm túc lạnh lùng của bản thân sẽ làm con sợ hãi.
“Anh hãy tin em.” Diệp Linh Thính kéo tay anh lên trên cái bụng đang phồng lên của cô, đôi mắt cô vẫn luôn dính chặt vào anh, đưa ra câu trả lời vừa chân thành vừa ấm áp: “Con sẽ rất yêu anh.”
Một tuần sau, trong một buổi sáng sớm rực rỡ nào đó, Diệp Linh Thính chảy mồ hôi khắp người được đẩy vào phòng sinh.