Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế - Chương 222
Người nhà họ Hoắc và người nhà họ Ninh vội vàng chạy tới, thậm chí bà cụ Hoắc đi lại khó khăn cũng đến bệnh viện dưới sự hỗ trợ của chú Diệp. Người nhà họ Hoắc đều trầm lặng ít nói, người nhà họ Ninh thì đi tới đi lui trong khu vực chờ đợi, mồm miệng của Ninh Tri Hằng cũng chưa từng dừng lại.
Hai gia đình hoàn toàn khác biệt tụ tập ở đây, tất cả đều sốt ruột, lo lắng cho người bên trong.
Hoắc Cẩn Hành đứng yên bên ngoài, cảm giác gần như không hít thở nổi làm anh như quay trở lại năm Diệp Linh Thính mười lăm tuổi, anh bỗng rất hối hận vì đã không thể chịu đựng được sự năn nỉ của Diệp Linh Thính mà đồng ý sinh một đứa con.
Ngay tại giây phút này, trong lòng Hoắc Cẩn Hành đã có quyết định.
Dù có là trai hay gái, đứa bé sắp chào đời này sẽ là đứa con duy nhất trong cuộc đời này của anh.
Từ sáng sớm đến buổi chiều, một mạng sống mới đã làm mẹ mình vất vả lâu ngày cuối cùng cũng ra đời bình an, Cố Kinh Diễn nghe tin chạy tới, giờ cũng đang ở đây.
Diệp Linh Thính được đẩy ra khỏi phòng sinh, Hoắc Cẩn Hành cúi đầu hôn cô, trong mắt anh không còn bóng dáng của bất kỳ ai khác: “Bé Thính vất vả rồi.”
Mọi người mải quan tâm sự bình an của sản phụ và em bé, chỉ có mình Cố Kinh Diễn là mong đợi được biết giới tính: “Bác sĩ, là con trai đúng không?”
Thoáng chốc, ánh mắt bác sĩ nhìn anh ấy đã thay đổi: “Anh này, giờ nam nữ đều bình đẳng cả.”
Cố Kinh Diễn vỗ tay.
Anh ấy đã quá quen với lời này rồi, bác sĩ phụ trách của Tuân Xu lúc trước cũng từng nói với anh ấy như vậy, mục đích là để an ủi nỗi lòng đau đớn vì giấc mơ có con gái tan tành.
“Ái chà chà.” Đúng là không ngoài dự đoán, sau này Hoắc Cẩn Hành khổ rồi.
Cố Kinh Diễn cười đến mức khóe mắt có nếp nhăn, nghe người lớn hai nhà hỏi giới tính của đứa bé, bác sĩ cười chúc mừng: “Là một công chúa.”
Hai nhà Hoắc Ninh vẫn thoải mái như cũ, chỉ có nhân vật ngoài lề Cố Kinh Diễn là khóe miệng giật giật đến mức không khép lại được.
Là một công chúa…
Là một bé gái…
Chiếc áo bông nhỏ mà anh ấy mong chờ đã đến bên người Hoắc Cẩn Hành rồi!
Năm ba mươi bảy tuổi, Hoắc Cẩn Hành có một cô con gái, tên là Hoắc Nhất Sênh.
Diệp Linh Thính đẻ thường, em bé vừa mới sinh cũng vô cùng khỏe mạnh, nằm trên giường trẻ con, không khóc không quấy, đói bụng thì o oe hai tiếng, ăn no là ngủ, so với đứa trẻ ở cách vách thì đúng là quá dễ chăm.
Cố Kinh Diễn ghen tị không chịu được, anh ấy ôm con trai mình đến chơi, bảo là “hai đứa cùng tuổi nên dễ giao lưu”.
Diệp Linh Thính: “…”
Hoắc Cẩn Hành: “…”
Hai vợ chồng đồng thời trợn mắt với Cố Kinh Diễn.
Hai đứa trẻ bé tí đến nói còn chưa biết thì giao lưu cái gì? So kè xem ai khóc to hơn à?
Cố Kinh Diễn vờ như không nhìn thấy, mặt dày ôm con trai đi làm quen với bạn mới, trông ra dáng ra hình: “Con trai, đây là em gái, tên là Hoắc Nhất Sênh, hai đứa làm quen với nhau đi.”
Hoắc Nhất Sênh đang nằm trong lòng bố mình, cô bé lười nhác ngước mắt, ngay lúc Cố Kinh Diễn vui vẻ ra mặt, định trêu đùa con bé thì nó lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Từ khi sinh ra đến giờ, Hoắc Nhất Sênh chỉ có hai loại biểu cảm, một là khuôn mặt chẳng có biểu cảm gì, hai là khóc.
Cái thứ nhất chiếm đa số, cái thứ hai rất ít khi xảy ra, tóm lại là chưa từng cười.
Cố Kinh Diễn nhìn mà chỉ có thể dựng ngón tay cái lên: “Đúng là con gái của Hoắc Cẩn Hành.”
Thảo nào con bé không sợ khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm túc của Hoắc Cẩn Hành.
Khi Cố Kinh Diễn nói lời này cho Hoắc Cẩn Hành nghe, anh bình tĩnh tỏ vẻ đồng ý: “Ừ, là gen của tôi mạnh.”
Sự thật chứng minh, không chỉ gen của bố ruột mạnh mà gen của mẹ ruột cũng khá rõ rệt.
Cố Kinh Diễn cũng được xem là người chứng kiến quá trình trưởng thành, lột xác của Diệp Linh Thính, đã từng nhìn thấy hành vi “tiêu chuẩn kép” của Diệp Linh Thính khi đối mặt với Hoắc Cẩn Hành nhiều lần. Hiện giờ, hành vi này cũng xuất hiện trên người con gái rượu của hai người họ.
Khi tỉnh, Hoắc Nhất Sênh không thích người khác ôm mình, vừa ôm là quấy, chỉ có hai người là ngoại lệ.
Bản năng của trẻ con là thân thiết với mẹ, chuyện này rất dễ hiểu, nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Hoắc Cẩn Hành mà con bé vẫn có thể cười được là sao?
Dường như Hoắc Nhất Sênh vừa sinh ra đã nhận ra ai là bố mình, mỗi lần nhìn thấy Hoắc Cẩn Hành thì sẽ kêu “ê ê a a”, chờ Hoắc Cẩn Hành bế lên là con bé lập tức yên lặng.
Người khác thấy vậy thì vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ: “Tiêu chuẩn kép! Quá tiêu chuẩn kép rồi.”
Khi tuổi tác lớn lên từng ngày, Hoắc Nhất Sênh không thích cười dần dần có biểu hiện của “cool girl”, cô bé không thích thứ các bé gái khác thích là búp bê Barbie hồng, cũng không thích thứ các bé trai thích là ô tô hay người máy.
Giống như chị đại.
Về video học tập, Hoắc Nhất Sênh thích những video không có hình ảnh hoa hòe loè loẹt ấu trĩ, chỉ đơn giản là giảng dạy kiến thức. Bé con nho nhỏ ngồi ngay ngắn trên ghế để xem máy tính bảng, có thể ngồi suốt hai tiếng đồng hồ, cả quá trình không cần thay đổi vị trí.
Hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của Hoắc Nhất Sênh, hai vợ chồng chỉ mời người thân, bạn bè thân thiết đến nhà ăn mừng. Cố Kinh Diễn đưa con trai út đến đây ăn ké.
Diệp Linh Thính thấy chỉ có hai người thì thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay chị Tuân Xu không đến đây thế?”
“Hôm nay một người bạn trong công việc của cô ấy kết hôn, cô ấy đi ăn cưới rồi.” Vậy nên hai vợ chồng họ tách ra, một người dắt theo một đứa con trai.
Mấy năm trôi qua mà Cố Kinh Diễn vẫn cứ như trước, luôn thích trêu chọc trẻ con. Dù nhiều lần thua dưới tay Hoắc Nhất Sênh nhưng vừa thấy con bé đã tiến lên: “Tiểu Sênh Sênh, cười một cái đi rồi chú cho cháu kẹo nhé.”
“Chú Cố, chú ấu trĩ quá đi.” Cô bé ra vẻ chê bai, đi qua cầm tay bé trai: “Cố Thư, cậu tới đây với tớ.”
Cố Thư chính là con trai thứ hai của Cố Kinh Diễn, cách đặt tên cũng giống với đứa đầu, là từ đồng âm với tên của vợ Cố Kinh Diễn.
Cố Thư là một bé trai thẹn thùng, khi vừa sinh ra thì thích khóc, sau đó dần dần trở nên yên lặng hơn. Sự yên lặng của thằng bé không giống với kiểu không để ý đến người khác của Hoắc Nhất Sênh mà là hỏi gì đáp nấy, ngoan ngoãn hiền lành và hay cười nữa.