Cớ sao giọng điệu và biểu cảm cô ấy lại trêu người đến thế - Chương 223
Rõ ràng là thằng bé sinh ra trước Hoắc Nhất Sênh, nhưng khi hai đứa bé đứng chung thì trông không khác gì chị em.
Hoắc Nhất Sênh thoải mái tự nhiên dắt Cố Thư vào phòng ngủ của mình.
Tính cách của Hoắc Nhất Sênh vốn khá lạnh nhạt, nên Diệp Linh Thính và Hoắc Cẩn Hành bàn nhau rằng tạm thời không chuẩn bị phòng học riêng cho cô bé, dù gì thì phòng ngủ của cô bé cũng rất rộng, phòng ngủ được trang trí ấm áp nhìn kiểu gì cũng thấy có hơi người hơn là phòng học quạnh quẽ.
Hai người dừng lại trước bàn, Hoắc Nhất Sênh lấy một quyển đề Olympic Toán Tiểu học, mở một trang ra hỏi: “Cậu biết làm câu này không?”
Cố Thư cúi đầu đọc câu hỏi.
Cậu bé biết làm, nhưng mà…
“Sênh Sênh, hôm nay là sinh nhật của cậu, có thể không làm bài hay không?”
Hai người bọn họ bằng tuổi nhau, nhà cũng ở gần nhau, từ bé hai đứa đã học chung cùng một lớp, từ mẫu giáo đến tiểu học, Cố Thư phát hiện Hoắc Nhất Sênh chỉ thấy hứng thú với chuyện học tập.
Hoắc Nhất Sênh rất thông minh, nhưng đôi khi cũng sẽ gặp phải câu hỏi khó.
Cố Thư là một trong số những học sinh thông minh nhất lớp, nên cậu bé cứ vậy mà trở thành “máy làm bài” của Hoắc Nhất Sênh.
“Không làm bài tập thì làm cái gì?” Hoắc Nhất Sênh cau mày khó hiểu.
“Tớ… Tớ chuẩn bị quà cho cậu.” Cố Thư hơi xấu hổ, cậu bé lấy một hộp quà hình chữ nhật dán viền hoa ra khỏi chiếc cặp sách ở sau lưng.
“Đây là gì thế?” Hoắc Nhất Sênh lẩm bẩm, không hề khách sáo mà nhận lấy món quà thuộc về mình, đặt lên bàn rồi bóc quà.
Độ cao của cái bàn rất phù hợp, hai bạn nhỏ đứng sát bên nhau chờ đợi khoảnh khắc hộp quà bị mở ra. Hoắc Nhất Sênh nhanh nhẹn tháo nơ bướm, ấn hai bên trên dưới của hộp quà để mở nó ra, một bông hoa được gấp bằng giấy trông rất xinh đẹp hiện ra trước mắt cô bé.
Nhà bọn họ có cái vườn hoa nhỏ, mỗi khi đi du lịch với bố mẹ, cô bé cũng sẽ nhìn thấy vô số loại hoa tươi khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên Hoắc Nhất Sênh được nhận hoa, còn là loại hoa không bao giờ héo.
“Sao cậu lại tặng tớ cái này?” Hoắc Nhất Sênh tò mò, cầm cành hoa lên nhìn trái nhìn phải, hình như các bước để gấp được nó rất phức tạp.
Cố Thư thẹn thùng sờ tóc, cười nói: “Bố tớ bảo là phải tặng hoa cho cô gái mà mình thích.”
Trẻ con không nói dối, tuy cảm thấy ngượng ngùng nhưng vẫn sẽ thành thật trả lời câu hỏi.
Hoắc Nhất Sênh nhìn chằm chằm vào Cố Thư, sau khi nghiêm túc suy nghĩ một lát thì hỏi: “Cậu thích tớ à?”
Cố Thư gật đầu: “Ừ.”
Bọn họ là bạn thân, là bạn học cùng nhau lớn lên, tất nhiên là cậu bé rất thích Hoắc Nhất Sênh rồi.
Nào ngờ, lúc này Hoắc Nhất Sênh cất tiếng hỏi một câu kinh thiên động địa: “Kết hôn mới có thể tặng hoa, Cố Thư, cậu muốn kết hôn với tớ à?”
Phim truyền hình mà Hoắc Nhất Sênh hay xem cũng không giống với những bạn nhỏ khác, cô bé thích mẹ, thường xuyên xem phim truyền hình có mẹ tham diễn.
Sau khi sinh con, Diệp Linh Thính rất ít khi diễn phim thần tượng, nhưng đôi khi gặp được kịch bản tốt, cho dù không phải là vai chính thì cô cũng sẽ đồng ý diễn. Tính tất cả thì cô đã diễn rất nhiều bộ phim hiện đại, Hoắc Nhất Sênh cũng đã xem gần hết. Có lẽ cô bé không hiểu được ngụ ý của bộ phim, nhưng cô bé lại nhớ rất rõ một lời thoại hay một cảnh nổi tiếng nào đó.
Hoắc Nhất Sênh nhớ rõ, cô bé đã từng gặp tình tiết con trai tặng hoa cho con gái để cầu hôn ít nhất ba lần.
“Không không không, không phải…” Cố Thư bị hiểu lầm nên mặt mũi đỏ bừng, lắp bắp nói: “Chúng ta là bạn bè, bạn bè thì không thể kết hôn.”
Chỉ có bố mẹ mới có thể kết hôn.
Hoắc Nhất Sênh nhìn Cố Thư, lại nhìn bỗng hoa trong hộp, trầm ngâm suy nghĩ.
Sau khi trải qua một khoảng thời gian không biết đang đấu tranh tư tưởng về điều gì, Hoắc Nhất Sênh nhận lấy bông hoa, bỏ vào ngăn kéo, đến nỗi còn khóa lại bằng khóa mật mã.
Cố Thư ngơ ngác, không hiểu động tác của cô bé.
Hoắc Nhất Sênh vỗ ngực, nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, tớ sẽ giúp cậu giữ kín bí mật này.”
Cố Thư khó hiểu hỏi: “Bí mật gì cơ?”
Hoắc Nhất Sênh cong môi, ngón trỏ chọc vào ngực cậu bé: “Bí mật là cậu thích tớ.”
Bố đã dạy cô bé rằng không thích nói chuyện và không thích cười cũng không sao, nhưng làm người thì phải lịch sự.
Hoắc Nhất Sênh cảm thấy cách làm của mình vô cùng hợp lý.
Hoắc Nhất Sênh có logic suy nghĩ của chính mình, Cố Thư có miệng cũng không giải thích rõ được. Trong lúc ăn cơm, cắt bánh gato, Hoắc Nhất Sênh chia cho cậu bé thêm một quả dâu tây để an ủi trái tim “bị tổn thương” của bạn mình.
Cố Kinh Diễn không biết rõ tình huống, anh ấy còn vỗ vai thằng bé: “Con trai, con đỉnh quá.”
Dù gì thì Hoắc Nhất Sênh cũng giống mẹ của cô bé, cực kỳ tiêu chuẩn kép, có thể nhận được sự chăm sóc đặc biệt của cô bé giữa một đám người thì có lẽ địa vị của Cố Thư trong lòng cô bé khá là cao.
Mặt Cố Thư đỏ hồng, không trả lời câu vui đùa của Cố Kinh Diễn.
Ban đêm, lúc buổi tiệc kết thúc, căn nhà lại yên ắng như cũ.
Bạn nhỏ Hoắc Nhất Sênh đã độc lập từ sớm, nhưng vì hôm nay là sinh nhật nên được hưởng thụ quyền lợi đặc biệt: buổi tối được ngủ cùng với bố mẹ.
Hoắc Nhất Sênh nằm ở giữa, bố mẹ nằm ở hai bên để bảo vệ cô bé, đây là thời gian hạnh phúc nhất của cả gia đình.
Hoắc Nhất Sênh quay mặt về phía mẹ, thói quen nhỏ của cô bé cũng giống Diệp Linh Thính, thích nghịch chuỗi Phật châu trên cổ cô.
Diệp Linh Thính khẽ vuốt lưng con gái: “Sênh Sênh, hôm nay con ước điều gì thế?”
Hoắc Nhất Sênh lắc đầu: “Nói điều ước ra thì không linh nữa đâu ạ.”
Diệp Linh Thính không gặng hỏi, lập tức đổi sang đề tài mới: “Từ hôm nay trở đi con chính là bạn nhỏ bảy tuổi rồi, con có muốn nói gì với bố mẹ không?”
Bởi vì thường ngày Hoắc Nhất Sênh khá ít nói, nhưng cô bé sẽ ngoan ngoãn, mềm mại hơn khi ở trước mặt bố mẹ, cho nên Diệp Linh Thính thường cố gắng dụ cô bé nói chuyện phiếm, để cô bé nói ra cảm xúc và suy nghĩ của mình.
Hoắc Nhất Sênh dừng tay lại, buông tay khỏi vòng cổ của mẹ, xoay người sang chơi Phật châu trên tay bố mình.
Diệp Linh Thính ngạc nhiên.
Con gái cô đang lảng tránh vấn đề này sao? Vì sao chứ?
Ngay lúc cô đang khó hiểu, một bàn tay bỗng vươn tới nắm lấy bàn tay cô, còn khẽ bóp hai cái để trấn an.
Diệp Linh Thính yên tâm vứt vấn đề khó giải quyết cho chồng mình.
Hoắc Cẩn Hành hỏi con gái: “Sao con không trả lời câu hỏi của mẹ?”
Hoắc Nhất Sanh im lặng không nói.
Hoắc Cẩn Hành đổi góc độ khác, tiếp tục nói: “Bây giờ con có thể nhìn thấy mẹ không?”
“Không thể ạ.” Hoắc Nhất Sênh đáp.
Hoắc Cẩn Hành giữ không cho cô bé cựa quậy lung tung: “Vậy con có biết là khi con không nhìn thấy, mẹ sẽ đau lòng vì con làm lơ mẹ hay không?”
Hoắc Nhất Sênh vội vàng quay đầu lại, thấy mẹ nhắm mắt lại không nhìn cô bé thì luống cuống.
Hoắc Cẩn Hành nhân cơ hội dạy bảo: “Khi con không muốn trả lời hoặc không biết nên trả lời thế nào, con có thể nói cho mẹ nghe chứ không phải là không nói lời nào đã rời đi.”
“Con không đi đâu mà.” Rõ ràng cô bé vẫn đang nằm cạnh bố mẹ đấy thôi.
Hoắc Cẩn Hành hỏi lại: “Mẹ ở sau lưng con, con không nhìn thấy mẹ, vậy thì có gì khác với việc bỏ đi chứ?”
“Nhưng con có thể nghe thấy.” Cô bé nhấn mạnh.
“Nếu mẹ không nói gì thì sao?” Hoắc Cẩn Hành kiên nhẫn dạy dỗ con gái: “Không có tiếng thì không thể nghe thấy, nhưng khi con nhìn mẹ, đôi mắt con có thể nhìn thấy được.”
Hoắc Nhất Sênh chớp mắt: “Con có thể không nói gì, để bố mẹ nhìn không ạ?”
Hoắc Cẩn Hành nói: “Người con nên hỏi ý kiến bây giờ không phải là bố.”
Hoắc Nhất Sênh đã hiểu, cô bé quay sang ôm lấy cánh tay Diệp Linh Thính, khẽ hỏi: “Có được không hả mẹ?”
Diệp Linh Thính gật đầu, đúng như lời Hoắc Cẩn Hành vừa nói, không nghe thấy nhưng có thể nhìn thấy.
Hoắc Nhất Sênh hiểu ngay là mẹ mình đã đồng ý.
Cô bé bò dậy, cúi người thơm lên mặt mẹ, lại xoay người thơm bố, sau đó nằm xuống, chui vào trong chăn trốn.
Hai vợ chồng bất ngờ, cùng nhìn nhau, sau đó cùng cười rộ lên.
Có lẽ con gái của bọn họ không phải đứa trẻ ngọt ngào, mềm mại ngày nào cũng treo chữ thích bên miệng, nhưng cô bé sẽ dùng chính biện pháp độc đáo của mình để bày tỏ…
Hôm nay, Hoắc Nhất Sênh tròn bảy tuổi lại yêu bố mẹ hơn ngày hôm qua.
Cô bé nhỏ thẹn thùng trốn trong chăn, khuôn mặt chôn trong lòng bàn tay, dẩu mông lên không chịu ra ngoài.
Hoắc Cẩn Hành ôm vợ vừa ngồi dậy vào trong lòng: “Thính Thính, cảm ơn em.”
Diệp Linh Thính đang chú ý tới con gái, nghe vậy thì ngạc nhiên ngước mắt: “Dạ?”
Hoắc Cẩn Hành cong môi, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe mắt cô.
Cảm ơn em đã cho anh biết.
Một thiên thần nhỏ có máu mủ của mình và người mình yêu, đã yêu mình từ khi mới ra đời.