Cố tổng lại phát điên rồi - Mẫn Hạ (full) - Chương 807
Đáy mắt Cố Khiết Thần lóe lên tia sáng, khóe mắt hơi đỏ, anh nhìn thẳng vào mắt cô, tuy khó khăn nhưng vẫn nói rõ ràng rành mạch: “Sau khi anh vào Cố Thị thì dần tiếp quản nghiệp vụ của công ty, bao năm nay, Cố Thị và Hứa Thị vẫn luôn hợp tác với nhau, thế nên anh biết rõ tình hình tài chính của Hứa Thị. Lúc đó nó luôn làm ăn thua lỗ, quay vòng vốn không thuận lợi, nhưng bố em có dã tâm rất lớn, còn muốn mở rộng phát triển nghiệp vụ thêm, sau đó… ông ta tìm tới anh”.
“Ông ta hy vọng hai nhà chúng ta có thể hợp tác chặt chẽ hơn, đề nghị chúng ta nhanh chóng kết hôn, còn nói đây cũng là ý của em”.
Hứa Tịnh Nhi biết, thời gian đó bố mẹ cô suốt ngày giục cô đề nghị kết hôn với Cố Khiết Thần. Lúc đầu cô không đồng ý, vì thời gian đó Cố Khiết Thần rất bận, cô cũng còn đi học, một là cô không muốn gây nhiễu cho Cố Khiết Thần, hai là cũng không sốt ruột. Sau đó Cố Khiết Thần bắt đầu lạnh nhạt với cô, thái độ cũng có sự thay đổi, khiến cô nóng lòng, bắt đầu suy nghĩ lung tung, vì sợ mất anh, nên cô mới muốn dùng hôn nhân để nắm lấy trái tim anh.
Cô không ngờ bố cô lại đến gặp Cố Khiết Thần trước, nói với anh những lời không tồn tại đó.
Cách nói hiện giờ của Cố Khiết Thần vẫn coi như quan tâm đến thể diện của cô, không nói đến mức quá khó nghe. Nói cách khác thì là bố cô vì tiền mà tìm tới Cố Khiết Thần, lấy cô làm lý do để vòi tiền.
Đây là chuyện mà bố cô có thể làm ra được…
Hứa Tịnh Nhi nhếch môi, nở nụ cười khổ, tuy trong lòng biết rõ, nhưng không thể không cảm thấy bi ai.
Cô hít sâu một hơi, cố nén cảm xúc sa sút, hỏi: “Rồi sao nữa?”.
“Anh không tin em là người như vậy, những lời bố em nói, anh không tin một chữ nào, nên anh muốn gặp em nói chuyện, một ngày trước hôm chúng ta gặp nhau…”
Cố Khiết Thần mím môi, lông mày dần nhíu lại, ngừng mấy giây mới nói tiếp: “Anh nhận được một video”.
“Trong video là cuộc nói chuyện giữa em và bố em, em nói em biết chuyện bọn họ muốn hủy hôn cho em, và chọn một vị hôn phu khác, em cũng đồng ý với việc làm này, nhưng em nghĩ làm như vậy không đảm bảo, nên muốn bắt cá hai tay”.
“Đầu tiên em phân tích lợi hại với bố mẹ em, em liệt kê một cách rõ ràng những lợi ích mà Cố Thị có thể mang lại cho gia tộc nhà em, tường tận không khác nào một bản báo cáo”.
“Sau đó em nói tạm thời em không hủy hôn, mà đến bệnh viện chăm sóc anh, nhỡ anh tỉnh lại thì em chính là ân nhân cứu mạng của anh, hôn sự của chúng ta cũng được chắc chắn. Nếu anh không tỉnh lại, thì em sẽ hủy hôn một cách đường hoàng, không ai bới móc được gì”.
“Anh bảo người phân tích video này, điều tra xuất xứ, cho thấy video này là thật, không bị cắt ghép tý nào. Tuy không điều tra được người gửi cho anh, nhưng lần theo manh mối này, anh lại điều tra ra một chuyện khác”.
“Anh gặp tai nạn… không phải là ngoài ý muốn, mà do người khác gây ra, hơn nữa chuyện này… cũng có phần của bố em”.
“Bố mẹ anh bị người thân thiết tin tưởng nhất bán đứng mới bất ngờ qua đời. Tịnh Nhi, lúc đó anh… anh không thể đối mặt với chuyện này, đối với anh em chỉ toàn lợi dụng, em bảo thích anh, yêu anh, thậm chí đòi kết hôn với anh, đều là lợi dụng…”
Nghe những lời Cố Khiết Thần nói, Hứa Tịnh Nhi sửng sốt, đầu óc trống rỗng, thậm chí ánh mắt cũng đánh mất tiêu cự.
“Bố em tham gia vào vụ tai nạn, chắc là vì thấy mối quan hệ của chúng ta luôn rất tệ, ông ta nghĩ có lẽ anh sẽ không cưới em. Ông ta nóng lòng muốn tìm nguồn vốn mới, thì phải tìm được đối tượng liên hôn mới. Nhưng lúc đó ông ta không dám đắc tội với anh, đắc tội với nhà họ Cố, thế nên, chỉ cần anh xảy ra chuyện, anh chết, nhà họ Cố sụp đổ, thì ông ta không cần sợ gì nữa”.
“Bố em đối xử với anh như vậy, anh không quan tâm, nhưng Tịnh Nhi, anh không dám nghĩ liệu em có tham gia vào chuyện này không, hoặc là em không tham gia, nhưng em biết chuyện… mà lại ngầm thừa nhận”.
“Anh thậm chí còn không dám điều tra tiếp, anh cũng không truy cứu bất cứ trách nhiệm gì đối với bố em, anh coi như không biết chuyện này”.
“Anh không quan tâm bố em nghĩ gì, làm gì, nhưng anh quan tâm đến em. Anh quan tâm đến em hơn cả tưởng tượng của anh, quan tâm đến mức… cho dù vụ tai nạn có liên quan đến em, cho dù em chăm sóc anh là có mục đích, cho dù em ở bên anh là vì tiền, chỉ cần… chỉ cần em đối với anh có một chút thật lòng thôi là được. Thật đấy, một chút thôi cũng được…”
“Thế nên anh đã thăm dò em ba lần, em còn nhớ chứ? Anh hỏi em về tình hình của Hứa Thị ba lần, lần nào em cũng nói không sao, lời nói dối đó em nói trơn tru không một sơ hở. Rõ ràng anh có thể nhìn ra được người khác có phải đang nói dối hay không, nhưng lại mất năng lực phán đoán đối với em. Anh không thể nhìn ra được câu nào của em là thật, câu nào là giả”.