Cố tổng lại phát điên rồi - Mẫn Hạ (full) - Chương 810
Trợ lý Lâm nhìn những phóng viên đang không ngừng chụp ảnh, bỗng nhiên hiểu ra, Cố tổng gọi những phóng viên này đến, căn bản không phải để chứng kiến màn cầu hôn thành công, mà để chứng kiến anh cầu hôn thất bại, năm xưa anh hủy hôn khiến Hứa Tịnh Nhi bị người ta chê cười, nên anh đã dùng cách này để khiến bản thân cũng trở thành đối tượng bị chế giễu, những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô, anh sẽ làm lại từng cái một lên người mình.
Máy bay biến mất sau làn mây, Hứa Tịnh Nhi lau đi nước mắt trên má, nhắm mắt lại.
Tạm biệt, Hứa Tịnh Nhi 22 tuổi.
Tạm biệt, Cố Khiết Thần.
Một năm sau.
Hứa Tịnh Nhi vừa kết thúc một đợt kháng nghị, quay lại chỗ ở, mệt đến mức nằm xụi lơ trên ghế sofa, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động đậy.
Tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên. Cô muốn lờ đi nhưng nó cứ vang liên tục, giống như không nghe máy thì không chịu thôi. Cô gào lên một tiếng, đưa tay tìm tòi trong túi xách, lấy điện thoại ra, xem người gọi tới, thở dài.
Sau đó, cô chịu thua bắt máy: “Thuần Thuần đại tiểu thư, xin hỏi cậu có việc gì?”.
Tiêu Thuần không nói lời thừa thãi, vào thẳng vấn đề: “Tháng sau mình kết hôn”.
Hứa Tịnh Nhi: “Chúc mừng, chúc mừng, mình nhất định sẽ bỏ thật nhiều tiền mừng”.
Tiêu Thuần: “Ai cần tiền mừng của cậu! Chị đây mà thiếu tiền à? Mình thiếu phù dâu là cậu đấy, cậu không định về tiễn mình đi lấy chồng hay sao?”.
Hứa Tịnh Nhi: “Thuần Thuần, đến lúc đó cậu mở live, mình nhất định sẽ chầu chực xem hết toàn bộ quá trình, tiễn người bạn thân yêu của mình đi lấy chồng”.
Tiêu Thuần: “Cậu thôi đi, vậy mà bảo là bạn bè tốt, chị em tốt, những lúc quan trọng nhất trong cuộc đời mình đều không đến, tuyệt giao một phút!”.
Hứa Tịnh Nhi không khỏi cười khẽ: “Cũng sắp làm mẹ rồi mà cứ như trẻ con vậy”.
“Hừ, mình vẫn còn là một đứa trẻ con, mình còn không biết làm sao để làm mẹ. Tất cả là tại tên Từ Soái khốn kiếp đó, vì kết hôn mà sử dụng thủ đoạn hèn hạ, chọc thủng bao! Thế mà mình lại thật sự trúng chiêu, tức quá mà! Không được, cậu đợi mình một lúc, mình đi đạp anh ta mấy cái rồi nói tiếp!”.
Đợi Tiêu Thuần quay lại, Hứa Tịnh Nhi hỏi: “Cậu sống có ổn không? Hạnh phúc không?”.
Giọng nói của Tiêu Thuần trở nên nghiêm túc hẳn: “Tiểu Tịnh Nhi, mình sống rất tốt, rất hạnh phúc, còn cậu thì sao? Một năm qua đi theo tổ chức tình nguyện gì của cậu chạy đó đây, bảo vệ chính nghĩa, cậu có mệt không?”.
Đáy mắt Hứa Tịnh Nhi nhuốm một tầng ấm áp: “Làm chuyện mình thích, lại còn có thể giúp đỡ người khác, mình không mệt. Thuần Thuần, cậu biết không? Một năm này mình mới cảm thấy mình là Hứa Tịnh Nhi, chỉ là Hứa Tịnh Nhi mà thôi. Cuối cùng mình cũng có thể sống cuộc sống của mình, mình sống rất tốt, rất hạnh phúc”.