Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full) - Chương 1092
“Mặc một bộ quần áo màu đen, dáng vẻ gầy gò cao, trên lưng còn mang theo cá, anh ta nhìn thấy em, nói với em vài câu, sau đó thì chỉ cho em một con đường, nói em cứ đi theo phương hướng của anh ta chỉ thì có thể nhìn thấy rất nhiều hoa, hiện nay hoa nở rộ vô cùng tươi đẹp.”
“Em cũng không có suy nghĩ gì nhiều, cứ đi theo đường anh ta chỉ, kết quả không ngờ lại bị lạc đường, em nghĩ quay lại con đường cũ trở về thì lạc rồi.”
“Em rất sợ, không dám lộn xộn, cũng không dám tùy ý đi lung tung, cho nên mới ngồi ở chỗ đó khóc.”
Nam Khuê chỉ nhàn nhạt kể lại chuyện vừa rồi.
Nhưng trong lòng Cố Mạc Hàn đã kinh sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Ngực đập điên cuồng.
May mắn là anh đã tìm được cô, nếu không hậu quả nhất định không thể tưởng tượng nổi.
Ngọn núi này, người dân địa phương hầu như không đến, làm sao lại vừa hay gặp phải Nam Khuê chứ?
Hơn nữa?
Trên núi này căn bản không có chỗ nào hoa nở đẹp cả.
Từ tình cờ gặp gỡ, đến chỉ đường, đến giới thiệu phong cảnh, một loạt các sự việc này giống như một cục diện tinh diệu, kín đáo.
Nhưng rốt cuộc, là ai thiết lập ván cờ này chứ?
Thấy anh nghiêm mặt, vẻ mặt nghiêm túc, Nam Khuê nhịn không được mở miệng hỏi: “Sao vậy? Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là đang lo lắng cho thân thể của em.”
Anh cười, xoa xoa tóc Nam Khuê, để cô thả lỏng tâm trạng.
May mắn là hai người nghỉ ngơi một chút, lúc vừa muốn khởi hành lần nữa, đám người Trần Tranh đã tìm được bọn họ.
Một giờ sau, dưới sự bảo vệ của tất cả mọi người, Nam Khuê đã xuống núi an toàn.
Sức khỏe cũng tốt.
Vừa xuống núi, điện thoại lập tức có tín hiệu.
Cố Mạc Hàn vừa mở điện thoại di động ra đã phát hiện bên trong đã có mấy chục cuộc điện thoại nhỡ.
Tất cả đều là của mẹ Chu gọi tới.
Trong lòng bỗng nhiên có một loại dự cảm không lành, Cố Mạc Hàn vừa gọi lại, lập tức truyền đến giọng nói lo lắng của mẹ Chu.
“Mạc Hàn, tìm được cậu rồi, rốt cuộc cậu đã đi đâu vậy? Cậu có biết Hiểu Tinh vừa bị ngã ở nhà không, chảy rất nhiều máu, đứa trẻ có nguy cơ sảy thai, bây giờ nó đang được cấp cứu tại bệnh viện.”
“Hiểu Tinh vẫn luôn khóc lóc gọi cậu, cậu mau tới đây đi!”
Cố Mạc Hàn không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Khi anh chạy đến bệnh viện, Chu Hiểu Tinh vẫn đang được cấp cứu.
Mẹ Chu vừa nhìn thấy anh lập tức oà khóc.
“Mạc Hàn, cậu tới rồi, cậu chạy đi đâu vậy?”
“Cậu có biết tôi gọi cho cậu bao nhiêu cuộc không? Sau khi Hiểu Tinh xảy ra chuyện vẫn luôn gọi tên cậu, con bé khóc gọi cậu, chỉ hy vọng cậu có thể ở bên cạnh nó, nhưng gọi cho cậu thế nào cũng không nghe máy. ”
“Cậu nói cho tôi biết, có phải cậu lại chạy đi tìm ả hồ ly tinh kia không?”
Bà Chu nói xong, đột nhiên khóc lóc túm lấy quần áo Cố Mạc Hàn.
Cố Mạc Hàn biết mình đuối lý, cũng biết mình mắc nợ quá nhiều trong chuyện này.
Vì vậy, anh chỉ đứng đó mà không có bất kỳ phản kháng nào.
Mẹ Chu thấy anh không có phản kháng gì, ngược lại càng phát điên hơn.
Bà ta duỗi tay, trực tiếp nắm lấy mặt Cố Mạc Hàn.
Trên khuôn mặt đẹp trai kia nhanh chóng xuất hiện hai vết máu đỏ tươi, rách da, máu rất nhanh chảy xuống hai má.
Mẹ Chu vẫn không chịu bỏ qua, bà ta vẫn vừa khóc vừa đấm Cố Mạc Hàn như cũ.
“Cố Mạc Hàn, cái thứ không có lương tâm, cậu có biết lúc trước Hiểu Tinh nhà chúng tôi đã cứu cậu hay không.”